“Điểm tốt thứ hai, là lấy lòng, lần này chúng ta mượn danh nghĩa quân, diệt thổ phỉ, trong khoảng thời gian ngắn danh khí của bọn họ ở xung quanh trấn Phong Thu đều sẽ cực cao, lúc này chủ động tuyên truyền tốt về bọn họ, là tâm ý bách tính trấn Phong Thu, đối với bọn họ mà nói, cũng là lễ vật tốt nhất.”
“Điểm tốt thứ ba, là do điểm tốt thứ hai dẫn đến, bản thân trấn Phong Thu không có thực lực, một trấn nhỏ ngay cả thổ phỉ cũng không ứng phó được, một trấn nhỏ nghèo khó, không ai thèm để trong lòng, nhưng nghĩa quân bởi vì việc này mà nổi danh, cũng đủ để cho bọn họ trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới, đến lúc đó, trai cò tranh chấp, chúng ta cũng có thể bình yên thoát thân.”
Lâm Thành Phúc nói xong, trong mắt mọi người đều cất giấu kinh hãi không kiềm chế được.
“Ngươi thật sự rất thông minh, chỉ là có chút suy nghĩ quá nhiều.” Điền Đường từ trên ghế nhảy xuống, “Bởi vì cái gọi là trai cò tranh giành ngư ông đắc lợi, chúng ta cũng không phải ngư ông, cần trai cò tranh giành thì có ích lợi gì, kỳ thật suy nghĩ của ta rất đơn giản, chỉ muốn tiêu diệt thổ phỉ mà thôi, thổ phỉ bị tiêu diệt, bất kể là đối với trấn Phong Thu hay là đối với dân chúng gần đây, đều là một chuyện tốt.”
Lâm Thành Phúc khẽ nhíu mày.
Hắn luôn cảm thấy lời mình nói không sai, nhưng nhìn dáng vẻ Điền Đường, lại cảm thấy tựa hồ thật sự hắn suy nghĩ nhiều.
“Thật sự đừng suy nghĩ quá nhiều, ý nguyện của ta kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần mọi người có thể ăn sung mặc sướng, an ổn sống qua ngày, đã hài lòng rồi.” Điền Đường nghiêm túc nói. “Nhóm thổ phỉ kia chưa bị tiêu diệt, cho dù cách rất xa, trong lòng vẫn luôn lo lắng đề phòng, hôm nay đám thổ phỉ kia rốt cục bị tiêu diệt, mọi người cũng có thể trải qua đầu xuân yên ổn, chờ sau khi gieo trồng đầu xuân, đến mùa hè, chúng ta hẳn có thể thu hoạch không ít lương thực.”
Ánh mắt mọi người trong phòng đều rơi vào trên người Điền Đường.
Điền Đường mỉm cười: “Thời gian cũng không còn nhiều lắm, hôm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt, kế tiếp trấn Phong Thu còn có rất nhiều chuyện, Bạch tiểu đại phu, chúng ta cũng trở về đi.”
Nói xong, nàng dẫn đầu ra cửa.
Bạch Phục Linh theo bản năng nhìn chăm chú vào bóng lưng Điền Đường.
Trên đường trở về xe ngựa, Điền Đường nhìn Bạch Phục Linh: “Ta không thích chiến tranh, ngươi thì sao?”
Bạch Phục Linh lập tức lắc đầu: “Ta cũng không thích.”
Điền Đường vẫn mỉm cười.
[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ [Tiêu diệt thổ phỉ], độ khó nhiệm vụ: Khó khăn, ban thưởng vòng quay may mắn *1, lò gạch (sơ cấp) *1, bản thiết kế Gia Cát Liên Nỏ (cao cấp) *1, quặng sắt loại nhỏ *1, lò luyện sắt (sơ cấp) *1, bạc *100 lượng, kinh nghiệm nhân vật +1]
Nhìn thông báo khen thưởng nhảy ra, biểu cảm Điền Đường lúc đầu còn thờ ơ, dần dần trở nên hưng phấn.
Không hổ là nhiệm vụ cấp bậc khó khăn!
…
Đây là ngày thứ mười Chu Phong Mộc tham gia lớp học ở thôn Điền gia.
Còn sáu người của Chu gia dọn đến thôn Điền gia cũng đã được ba ngày, sau đó họ liền chuyển ra khỏi Bạch gia để đến nhà gỗ thuộc về bọn họ.
Chu Phong Mộc không biết tại sao bọn họ lại lại có nhà ở thôn Điền gia, hắn cũng đã hỏi qua người thân, nhưng vẫn không có bất kỳ ai cho hắn câu trả lời, nhưng nhà gỗ rất sạch sẽ, một đoạn thời gian sau đó, hắn cũng quen với lối sống và điều kiện sinh hoạt ở thôn Điền gia.
Không chỉ hắn mà bà nội của hắn cũng đã dần làm quen với lối sống ở thôn Điền gia, khi rảnh rỗi, bà luôn thích ra ngoài tán gẫu cùng những người trạc tuổi của mình cho khuây khỏa.
Sau đó, thân thể của mẫu thân Chu Phong Mộc cũng dần dần được hồi phục, Chu Phong Mộc cũng được đưa đến học đường.
Lúc hắn vừa nghe thấy chuyện phải đến học đường của thôn Điền gia, hắn thực sự không vui, dù sao lúc trước ở trấn Phong Thu hắn cũng có lão sư, hắn đã học Tam Tự Kinh cùng Bách Gia Tính, qua một đoạn thời gian nữa là có thể học được Luận Ngữ.
Nếu bây giờ hắn nhập học ở thôn Điền gia, không chừng hắn còn phải học lại từ đầu, chuyện này đối với hắn mà nói quả thực là một sự dày vò cực lớn.
Chu lão thái thái cũng không quan tâm Chu Phong Mộc nghĩ như thế nào, kéo hắn đến học đường để học tập.
Vào ngày thứ hai Chu Phong Mộc bắt đầu đi học, học đường lại bắt đầu tổ chức kỳ thi mười ngày một lần, người chưa học được bao nhiêu như Chu Phong Mộc cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn.
Chuyện xảy ra sau đó, tất nhiên cả đời này của hắn nhất định sẽ không bao giờ quên.
Ở thôn Điền gia, hầu hết mọi người đều đi học, từ những hài tử khoảng chừng năm, sáu tuổi, hoặc bảy, tám tuổi, cho đến những người già độ năm, sáu mươi tuổi, lúc tới phòng học, không ít người trên thân còn dính bùn đất bởi vì vừa lao động xong.
Đối với Chu Phong Mộc, đây thật sự là một sự chấn động.
Ngày đầu tiên khi đến học đường, hắn vô cùng ngạc nhiên với chuyện này, không vì bất cứ điều gì, đơn giản vì môi trường học tập của thôn Điền gia hoàn toàn không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng.
Đợi đến hôm thi, hắn đứng ở bên ngoài phòng học để quan sát tất cả mọi người đang nghiêm túc làm bài, biểu cảm trên khuôn mặt hắn càng mờ mịt hơn.
Mãi cho đến những ngày sau, Chu Phong Mộc mới xác nhận mình đã đến một nơi vô cùng kỳ quái.
Dường như ở chỗ này, không ai học Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, cũng không ai học Luận Ngữ của Mạnh Tử và Khổng Tử.
Thứ mà học sinh cầm trên tay không phải là bút lông, mà là một loại bút được gọi là bút chì, không chỉ vậy loại giấy mà họ dùng cũng không phải giấy Tuyên Thành, mà là vở bài tập.
Lớp của bọn họ được gọi với cái tên là lớp vỡ lòng, cứ cách mười ngày sẽ tiến hành một kỳ thi, những học sinh thi đậu sẽ được đến trường học bên nhà gỗ mới, trở thành học sinh lớp mầm.
Sau lớp mầm, còn có cả lớp chồi. Cuối cùng còn có cả lớp lá, nghe nói hai phụ tử Bạch đại phu chính là học sinh lớp chồi, trước mắt vẫn chưa có người thi đậu lớp lá.
Bài tập về nhà mỗi ngày cũng không phải viết chữ, mà là tập viết chính tả.
Trong lớp vỡ lòng, mọi người đều phải học được các con số và một ít văn tự khá kỳ quái, nghe nói đây chính là kiến thức cơ bản nhất, sau khi thi đậu lớp mầm, sẽ tiếp tục dạy chuyên sâu hơn về những phép cộng trừ và những từ đơn, không chỉ có vậy, bọn họ còn được dạy cách để tạo ra một câu hoàn chỉnh.
Chu Phong Mộc mỗi lần nghe, đều cảm thấy không thể tin nổi, càng kỳ quái hơn chính là lão sư của bọn họ chính là những học sinh đã thi đậu lớp mầm nhà trẻ, hầu như ngày nào hắn cũng đều nghe những học sinh khoe khoang về quần áo mới trên người, cùng với những lời khen ngợi dành cho phòng học bên kia, không những rộng rãi mà còn vô cùng sáng sủa.
Hắn chỉ mất khoảng ba ngày đã có thể học được hết những gì nên học trong lớp vỡ lòng, nhưng thời gian vẫn còn khoảng bảy ngày trước khi đến kỳ thi.
Không phải chỉ là kỳ thi vỡ lòng thôi sao, hắn nhất định có thể đạt được điểm tối đa.
Đến ngày thi, hắn bước vào lớp với cái đầu ngẩng cao, tay hắn cầm theo bút và cục tẩy.
…
Xe ngựa chậm rãi tiến vào thôn Điền gia, khi nhìn thấy khu nhà gỗ mới, xe ngựa mới bắt đầu dừng lại.
Lúc này Điền Đường vén rèm xuống xe, vừa bước xuống mặt đất, chợt nàng nghe thấy tiếng khóc không biết phát ra từ đâu.
Lúc này hạ nhân của Bạch gia mới đến, Điền Đường đã thuận miệng hỏi một câu: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Sao lại khóc thảm như vậy?”
Hạ nhân Bạch gia cố gắng nhịn cười, sau đó liền nói: “Thần sứ đại nhân, là Chu tiểu thiếu gia đang khóc.”
“Hắn?”
Điền Đường nhớ tới bộ dạng trước kia của Chu Phong Mộc khi nàng vừa mới nhìn thấy hắn,
“Theo ta nhớ thì tính tình của hắn coi như cũng khá trầm ổn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho hắn khóc thành như vậy?”
Nàng liền nghĩ đến việc Chu phu nhân có thể đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hạ nhân Bạch gia, nàng cũng có thể nhận ra mọi chuyện dường như không giống như nàng đã nghĩ.