Bắt đầu từ hôm đó tiền giao dịch trong thôn Điền gia lại thay đổi một cái tên mới, hơn nữa không lâu sau đó các thôn dân sẽ hoàn toàn quên cái tên mới này.

Trước mắt giá trị của tiền xu tổng cộng có 4 loại, phân loại là 1 đồng, 5 đồng, 10 đồng cùng 20 đồng, sử dụng lâu dài sẽ tương đối phiền toái, nhưng đối với tình huống của thôn Điền gia hiện giờ đã dư dả, trong khoảng thời gian ngắn nàng cũng không tính toán sẽ đẩy ra giá trị tiền xu cao hơn.

Ngày hôm sau, Bạch Phục Linh trở về lúc chạng vạng tối, vừa trở về cả người nhìn dơ dáy, vừa hỏi mới biết hắn vì tránh bị cướp đoạt mới bị hóa trang thành như vậy.

“Hiện tại bên ngoài càng ngày càng loạn, hình như rất nhiều thế lực đều đang ngo ngoe rục rịch, đặc biệt là Triệu Vương và Nhân Vương, tựa hồ bọn họ đều không thể chờ được nữa, tuy muốn nhanh chóng ngồi lên cái vị trí kia, nhưng đều nghi kỵ lẫn nhau, vậy nên không lập tức ra tay, còn có một ít thế lực nhỏ cũng muốn kiếm chút lợi ích.”

Bạch Phục Linh xách ra một túi đồ cũng rất dơ từ sau xe ngựa, mở ra mới phát hiện hóa ra bên trong toàn là bạc.

“Hiện tại bên ngoài đều dùng vàng bạc để giao dịch, ngân phiếu linh tinh đã không ai dám dùng nữa, sợ hỏng ở trong tay mình, thổ phỉ cướp bóc bên ngoài cũng đều cướp bóc vàng bạc, bên ngoài trấn Phong Thu có rất nhiều người không sống tốt lắm.”

Bạch Phục Linh đưa bạc qua cho Điền Đường: “Giá cả lần này còn cao hơn so với trước đây, giá của Tam Thất là 100 đồng một cân, 500 cân Tam Thất tổng cộng bán được 50 lượng bạc, ta chỉ lấy 5 lượng, còn lại đều đưa ngươi.”

Điền Đường lộ vẻ mặt suy nghĩ sâu xa: “Ngươi nói xem nếu chúng ta ra ngoài đoạt người, có thể đoạt về được bao nhiêu người?”

Bạch Phục Linh nhìn nàng khiếp sợ: “Ngươi… Ngươi… Ngươi nghiêm túc chứ?”

“Hẳn là không khó lắm.” Điền Đường tự nói với chính mình: “Nếu theo như lời ngươi nói, mặc kệ là thổ phỉ hay quan binh, người bọn chúng chú ý đều là những kẻ có tiền, nếu như chúng ta đi bộ, chạy xe lẫn vào trong dân đang chạy nạn, lại kích động cảm xúc một chút hẳn là có thể mang về không ít người đúng không?”

Bạch Phục Linh há to miệng.

Điền Đường liếc hắn một cái: “Ta sẽ tự mình suy xét kỹ, trong khoảng thời gian này các ngươi không cần ra khỏi cửa, ta dạy cho các ngươi một ít tri thức mới, chỉ vì chút tiền ấy mà phải ra ngoài mạo hiểm cũng không đáng.”

Điền Đường đang nói về việc Bạch Phục Linh ra ngoài một chuyến chỉ kiếm được 5 lượng là không đáng, nhưng đối với nàng mà nói, ra ngoài một chuyến liền kiếm được 45 lượng, quả thực là mua bán quá có lời.

Có điều hiện tại nàng không chỉ muốn tiền, bởi vì dân cư ít ỏi, cấp bậc thôn xóm của nàng đến bây giờ chỉ ở cấp 2, có thể nghĩ đến nếu sau này muốn đạt cấp 3 cấp 4 vẫn phải nghĩ cách mang thêm nhiều người nữa trở về mới được.

Sự chú ý của Bạch Phục Linh nhanh chóng bị dẫn đi: “Tri thức mới là gì?”

Điền Đường mỉm cười: “Chẳng hạn như tri thức mổ bụng?”

Bạch Phục Linh ngồi phủ phục dưới đất.

“Ta đùa thôi, chuyện dục tốc bất đạt ta sẽ không làm, phải để ngươi có thời gian làm quen, chúng ta từ từ từng bước.” Điền Đường cười vỗ vỗ vai Bạch Phục Linh, cầm theo túi bạc xoay người đi về nhà.

Năng lực mổ bụng, đó là chuyện của bác sĩ ngoại khoa, dù nàng thật sự muốn dạy, nhưng nàng biết sao?

Nhân dịp trong tay có tiền, Điền Đường đem thôn xóm cấp 2 tăng lên cấp 3, tạo thêm 10 nhà gỗ mới.

Cho tới bây giờ tổng cộng có 60 nhà gỗ mới, mỗi dãy 10 nhà, vừa hay 6 dãy.

Sau khi tạo nhà gỗ xong, các thôn dân dựa theo trình tự xếp hàng, mang theo đồ đạc dọn đến phòng mới.

Cứ như vậy, nhà gỗ cũ cũng chỉ còn lại ba mươi mấy người, chỉ cần lại có thêm 10 căn nhà gỗ nữa, những người này đều có thể dọn đến nhà gỗ mới.

Có điều ba mươi mấy người này có vài người chỉ mới vừa đến thôn Điền gia, tạm thời còn chưa làm quen được với tiết tấu sinh hoạt trong thôn Điền gia, có người sống cùng bọn họ có thể dung nhập thôn Điền gia nhanh chóng hơn, đơn giản là tiền bạc trong tay Điền Đường cũng cần phải xài tiết kiệm một chút, cho nên 10 nhà sau, nàng tính qua một đoạn thời gian nữa lại nói.

Buổi tối hôm nay, Điền Đường đi vào khu vực nhà gỗ cũ, xác nhận lại tình huống từ đường.

Vốn dĩ từ đường ở thôn Điền gia không tính là nhỏ, tổng cộng có 3 gian nhà lớn, ban đầu lúc các thôn dân của thôn Điền gia còn ở, đa số thời gian cửa từ đường luôn đóng lại, không cho ai đi vào.

Sau này khi thổ phỉ tới, người trong thôn Điền gia ít đi hơn một nửa, hơn nữa lúc mới xảy ra chuyện trong lòng mọi người đều thấp thỏm bất an, sợ thổ phỉ đột kích lần nữa, sau khi thương lượng liền quyết định cùng nhau ở lại bên trong từ đường.

Đến bây giờ ba gian từ đường cũng bị chia thành ba bộ phận khác nhau, chủ yếu là để chất đống một ít đồ linh tinh, ngày thường cửa của gian nhà ở cũng khóa chết lại, không cho người khác đến.

Toàn bộ từ đường không phải hoàn toàn là nhà gỗ, lúc cây từ đường, vật liệu được sử dụng ngoại trừ gỗ còn có một ít gạch mộc, tuy rằng đã sửa chữa sơ qua nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn loang lổ rách nát như cũ, vừa nhìn đã biết là nhà cũ.

Sở dĩ Điền Đường lại đây xem từ đường chủ yếu là đang suy xét việc càng ngày càng nhiều người dọn qua chỗ nhà gỗ mới bên kia, có cần phải dọn nhà gỗ học đường cũ qua bên kia luôn hay không.

Dù gì chờ đến sau này khi người nhiều lên, học đường này không có khả năng chứa được nhiều người như vậy.

Có điều ý nghĩ này chỉ hiện lên trong đầu nàng một lát, cuối cùng nàng vẫn quyết định để lại học đường cũ.

Một mặt bản thân của học đường cũ là một biểu tượng, học sinh bên trong học đường cũ chủ yếu cũng là một số ít người vừa tới thôn Điền gia, an bài học đường tại chỗ này, mọi người ở bên nhau cùng học tập chung, bầu không khí sẽ tốt hơn một chút.

Mặt khác nàng tính thăng cấp học đường cũ thành học đường mới, làm biểu tượng cho sự vinh dự, để cho thôn dân vừa đến thôn Điền gia đều có thể coi đây là một vinh dự, cứ như vậy các thôn dân cũng có thể càng nhanh chóng hòa nhập vào với thôn Điền gia, xác nhận được bản thân chính là một thôn dân của thôn Điền gia.

Học đường cũ đơn sơ rách nát, so với học đường mới rộng mở sáng ngời rất đối lập, thật dễ làm cho người ta có cảm giác thay đổi cùng tiến bộ.

Có điều học đường cũ cần lớn hơn một chút, hiện tại học đường cũ chứa đựng nhóm người này thật sự hơi cố sức, sau này người lại nhiều lên thêm chỉ biết sẽ càng miễn cưỡng, chi bằng thừa dịp hiện tại thôn Điền gia ít người, trực tiếp mở rộng học đường cũ ra.

Trước mắt trong tay Điền Đường có một phần bản vẽ học đường, học đường được tạo ra sẽ trực tiếp bao gồm bàn ghế, nếu là học đường cũ thì không thể giống y như học đường mới được, vẫn phải có chênh lệch lớn chút sẽ tốt hơn, căn cứ theo học đường cũ hiện tại để tu sửa lại là tốt nhất.

Nàng lại giao nhiệm vụ ở đại sảnh giao dịch, muốn xây thêm một gian nhà ở cạnh từ đường cũ, kích thước lớn nhỏ là gấp hai lần phòng của từ đường lúc trước, sau đó nới học đường cũ ra, tạo thành một chỗ mới.

Lúc này đa số thôn dân đều sinh hoạt theo nguyên tắc tự cung tự cấp, đối với việc xây phòng ở cũng có một chút kỹ thuật và năng lực, sau khi Điền Đường giao nhiệm vụ liền có thôn dân nhanh chóng báo danh, bày tỏ nguyện ý nhận nhiệm vụ xây phòng ở.

Vừa hay hiện tại mọi người cũng không có việc gì, Điền Đường để Mai Kỳ chấp nhận đa số người đến báo danh.

Lúc xây nhà mới, Điền Đường bớt chút thời gian đi trấn Phong Thu một chuyến, dưới sự trợ giúp của Lý Chính, lại mang theo mười mấy người trở về, nhóm người này không tính ở trong phạm vi chăm sóc, đều tạm thời lưu lại tại khu an trí.

Nhưng những người này khác so với những lưu dân kia, bọn họ được Lý Chính đối đãi đặc biệt, cũng có một ít của cải ở trên trấn Phong Thu, ở lại khu an trí mấy ngày, sau khi xác nhận tình huống của thôn Điền gia liền lập tức đệ trình xin Điền Đường, muốn mua sắm nhà gỗ.

Đây là nhóm thôn dân thứ hai muốn mua sắm nhà gỗ kể từ sau khi người của Bạch gia tới thôn Điền gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play