Lữ Ôn Dung ngồi ở một bên, cũng không khuyên nhiều, chỉ nói Lâm Hữu Cầm nghỉ ngơi cho thật tốt, lại trò chuyện đơn giản cùng nàng vài câu, thấy trạng thái của nàng vẫn còn chưa tốt lắm liền đứng dậy cáo từ.
Sau khi Lữ Ôn Dung rời đi, Lâm Hữu Cầm cùng Chu lão thái thái nói chuyện: “Nương, trượng phu hiện tại một mình ở trấn trên sao? Có phải là ta liên lụy hắn hay không?”
“Không thể nào, ngươi bị thương, dưỡng bệnh cho tốt đi, không cần suy nghĩ quá nhiều, nào, húp miếng cháo.”
Chung quy thân thể Lâm Hữu Cầm không tốt, tỉnh lại ăn một chút liền ngủ tiếp.
Chu lão thái thái cầm một nửa chén còn dư đi khỏi phòng, thấp giọng nói chuyện cùng Chu Phong Mộc: “Phong Mộc, ngươi hỏi thăm qua Bạch gia tiểu đại phu kia chưa, thôn Điền gia này thật sự an toàn sao?”
“An toàn.” Chu Phong Mộc lập tức gật đầu, ngửa đầu lên nhìn bà.
“Nãi nãi, Bạch tiểu đại phu nói nơi này được thần tiên che chở.”
“Nói bậy.” Chu lão thái thái nhíu mày: “Chỗ nào có thần tiên?”
“Là thật.” Chu Mộc Phong trước đó nghe Bạch Phục Linh nói rất nhiều, nhưng chưa thật sự gặp qua, lúc này thấy Chu lão thái thái nghi ngờ liền tính cùng Chu lão thái thái đi nhìn xem: “Nãi nãi, chúng ta đi nhìn thử đi, nghe nói là thôn Điền gia này rất lớn.”
Sau khi Lâm Hữu Cầm tỉnh lại, tâm tình của người trong Chu gia mới thả lỏng, lúc này mới có tâm tư chú ý đến tình huống của thôn Điền gia.
Ngoại trừ chỗ nhà gỗ ra, thứ làm người ra dễ để ý nhất trong thôn Điền gia chính là đại sảnh giao dịch, sở dĩ nhìn thấy đại sảnh giao dịch tồn tại lại thấy có sự đặc biệt chủ yếu là bởi vì vật liệu xây dựng tòa nhà này là một thứ không giống gỗ cũng không giống đá, là một loại vật chất mà rất nhiều người chưa từng thấy cũng chưa từng nghe qua.
Theo cách nói của thôn dân của Điền gia chính là toàn bộ nơi này dường như là làm ra bằng một khối bạc vậy, vào buổi tối đi ngang qua luôn cảm thấy đây là một kho bạc, nhưng những thứ này gõ lại kêu bang bang, nhìn liền biết những thứ này chắc chắn không cắn được.
Đương nhiên thật sự làm người ta phải kinh ngạc vẫn là những đồ vật bên trong đại sảnh giao dịch.
Lúc Chu lão thái thái cùng Chu Phong Mộc tiến vào, giống như lúc những người khác lần đầu tiên tiến vào vậy, trên mặt đều lộ ra biểu tình khiếp sợ, đôi mắt trợn tròn, không dám nháy mắt.
Các thôn dân trong thôn Điền gia cũng đã sớm quen với sự kinh ngạc của đám người mới tới khi thấy đại sảnh giao dịch, nhìn thấy gương mặt xa lạ còn sẽ đặc biệt dừng lại giải thích cho bọn họ một số thứ, sau khi giải thích xong thì kiêu ngạo rời đi trước vẻ mặt mê mang mờ mịt của đối phương.
Thôn Điền gia có rất nhiều thứ, cần phải dần dần mới tiếp nhận được, đương nhiên các thôn dân tán thành sự tồn tại của “thần nữ”, tất nhiên sẽ vì vậy mà tin tưởng những chuyện không tầm thường đều là do chính thần nữ ban tặng.
Buổi tối hôm nay mấy người Chu gia cùng mấy người khác được Điền Đường mang đến thôn Điền gia đều thấy trằn trọc, khó mà đi vào giấc ngủ.
Điền Đường thừa dịp buổi tối, lại làm thêm vài món ăn, giá trị kinh nghiệm của kỹ năng đầu bếp bắt đầu tăng lên, nhưng vẫn còn chưa tới được mức có thể thăng cấp, chuyện này cũng không cần quá sốt ruột, nàng có thể chờ đợi từng chút một.
Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch Phục Linh lại muốn đi đến trấn trên bán Tam Thất.
Lần này Điền Đường không đi theo nữa mà lựa chọn giao Tam Thất cho Bạch Phục Linh, trước tiên thương lượng với Bạch Phục Linh việc chia chác dựa theo tỷ lệ giá cuối cùng bán ra.
Chuyện mua bán Tam Thất này Bạch Phục Linh quen thuộc hơn nhiều so với nàng, lúc trước vốn Điền Đường muốn đi xem tình hình, nhưng sau khi trải qua chuyện ở trấn Phong Thu, nàng vẫn cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn không nên quá khoa trương.
Lần này ra ngoài, Bạch Phục Linh cũng không mang theo quá nhiều Tam Thất, giống như lần trước, tổng cộng có 500 cân.
Sau khi Bạch Phục Linh rời đi, Điền Đường bắt đầu kiểm kê lại tình huống hiện tại của thôn Điền gia.
Hôm nay sau khi tạo xong một đám nhà gỗ mới nhất, thôn Điền gia có tổng cộng 90 căn nhà gỗ, nhà gỗ mới tổng cộng có 50 căn, dựa theo trật tự xếp trước đây, ngoại trừ hai căn nhà gỗ của Chu gia ra, tổng cộng có 8 căn có thể vào ở.
Thôn dân của thôn Điền gia có một số người dìu già dắt trẻ tiến đến, cũng có một số là người cô đơn, vì để có thể mau chóng vào ở nhà gỗ mới, những người này liền xin ở cùng nhau, ba hoặc bốn người ở một gian phòng.
Cứ như vậy có thể vào ở sớm hơn một chút, dù sao kết nhóm chung sống cùng với nhau, gánh nặng cũng sẽ nhỏ đi một chút.
8 căn nhà gỗ mới, đại khái có thể ở được tầm 30 người.
Xưởng dệt cùng xưởng ép dầu trong khoảng thời gian này vẫn luôn vận hành, chỉ là vải được dệt ra cùng dầu đậu nành cũng chưa có lên kệ giao dịch của đại sảnh, hiện tại số lượng tồn kho lớn hơn trước đây một ít, nàng tính qua hai ngày nữa lại đưa lên kệ bán ra.
Sau khi nhà tắm bắt đầu vận hành, số lần các thôn dân tắm rửa so với bình thường nhiều hơn không ít, tuy mỗi lần tắm 15 phút yêu cầu 1 đồng, nhưng đối với các thôn dân mà nói số tiền này có thể đổi lấy một lần tắm nước ấm sảng khoái, buổi tối còn có thể ngủ một giấc thật ngon, tính đi tính lại tiêu 1 đồng này quả thật là rất đáng giá.
Bên phía nhà gỗ cũ, từ sau khi tách nam nữ ra thì thoải mái hơn rất nhiều so với trước, sinh hoạt cũng dần dần có quy luật hơn.
Mà đối với Điền Đường mà nói, thu hoạch lớn nhất chính là sự tán thành của thôn dân đối với thôn Điền cao hơn, điểm này nhìn thì hư vô mờ mịt, thật ra lại tạo ra ảnh hưởng cực lớn đối với toàn bộ thôn Điền gia, ảnh hưởng lớn nhất là các thôn dân bắt đầu chấp nhận công dụng của “phỉnh”.
Thời điểm mới bắt đầu, thôn dân thôn Điền gia kiếm tiền chỉ biết lựa chọn tiền đồng.
Nhưng hiện tại mọi người sôi nổi gửi tiền trong tay vào ngân hàng, đồng thời cũng tự nguyện cầm trong tay mấy cái phỉnh, giữa những thôn dân với nhau, khi có một ít giao dịch đơn giản sẽ lựa chọn sử dụng phỉnh để giao dịch.
Hiện tại trong xưởng thôn Điền gia, có vài cái xưởng không thuộc về Điền Đường, trong đó xưởng đậu hũ là lớn nhất.
Xưởng này ngay từ lúc mới mở Điền Đường đã không nhúng tay vào, mà là thôn dân tự cung tự cấp, nàng chỉ phụ trách thu mua sản phẩm đậu hũ dư ra của xưởng mà thôi, trải qua một đoạn thời gian phát triển, xưởng này cũng có mười mấy người ở lại làm việc, lúc các thôn dân cần làm một ít sản phẩm bằng đậu đều sẽ lựa chọn tới xưởng này.
Lúc ban đầu hai bên giao dịch cũng là bằng tiền đồng, nhưng có một số người thôn Điền gia chỉ được trả thù lao bằng phỉnh, trong tay những người này cũng chỉ có phỉnh, cho nên muốn mua đậu hũ cũng chỉ có thể giao dịch qua đại sảnh giao dịch.
Công nhân của xưởng đậu hũ không muốn từ bỏ khoản thu nhập này, sau khi xác nhận phỉnh dùng được, cũng bắt đầu dùng phỉnh để giao dịch làm ăn.
Bắt đầu từ hôm đó, giao dịch như vậy càng ngày càng nhiều.
Sau này xưởng đậu hũ cũng hoàn toàn xuất hiện giao dịch phỉnh, cũng khiến cho phỉnh chính thức bắt đầu lưu thông ở trong thôn.
Lúc thôn dân dần dần phát hiện ra giao dịch bằng phỉnh hình như không khác gì so với giao dịch bằng tiền đồng, phỉnh cũng hoàn toàn thay thế tiền đồng, trở thành hình thức giao dịch đặc biệt chỉ thôn Điền gia có.
Điểm này ngay từ đầu Điền Đường cũng đã thiết lập xong.
Thôn dân sở hữu phỉnh có thể giao dịch tại ngân hàng của đại sảnh, đồng thời cũng có thể rút phỉnh từ trong ngân hàng, nhưng gửi phỉnh vào thì không có cách nào đổi thành tiền đồng rút ra ngoài, thời gian lâu dần phỉnh đương nhiên cứ vậy trở thành thứ thay thế tiền đồng .
Lúc Điền Đường nhận thấy mọi người bắt đầu dùng phỉnh thay thế tiền đồng, liền trực tiếp đi tìm Mai Kỳ, muốn hắn đổi tên “phỉnh” thành “tiền xu”, sau đó lúc nói việc này với thôn dân liền dùng tiền xu để miêu tả.