Từ khi được Điền Đường dẫn theo ngồi trên xe ngựa, bà liền không mở miệng, thẳng đến lúc này đang đi theo phía sau Điền Đường bà mới cẩn thận nói chuyện với Điền Đường: “Tiểu cô nương, chúng ta cần phải làm cái gì?”

“Đến lúc đó mọi người sẽ giải thích cho người.”

Điền Đường không chú ý quá nhiều lão phụ nhân này, đa số người đi tới thôn Điền gia đều đã tới cùng đường, cho nên mỗi lần có người mới tới, người đi trước sẽ luôn giải thích tỉ mỉ kỹ càng, để cho bọn họ có nhiều cơ hội giao lưu một tí.

Lúc này nhà gỗ cũ còn đang có người quét tước coi chừng, Điền Đường không cần lo lắng những người mới đến này sẽ không quen.

Người mới tới vẫn dựa theo quy củ của nhà gỗ cũ tiến hành phân chia, nam nữ tách ra ở riêng.

Sau khi tới nhà gỗ cũ, rất nhanh có người đi ra chào hỏi với Điền Đường, cũng dẫn theo người đi vào trong, còn lại không cần Điền Đường quản lý.

Sau khi an bài xong những người này, Điền Đường lại xem xét số dư của mình, đại khái là người của Bạch gia lại đang giao dịch tiền tiết kiệm ở đại sảnh giao dịch, lúc này số dư của nàng lại nhiều thêm 5 lượng, tính lại toàn bộ tiền ở trong tay nàng, gom góp lại vừa hay lại có thể kiến tạo 10 căn nhà gỗ.

Lúc này thôn Điền gia có tổng cộng 40 căn nhà gỗ mới, một dãy 10 căn, xây dựng đối diện nhau, giữa hàng xóm cũng không phải là đưa lưng vào nhau, mà là cùng một bên ra vào.

Dựa theo quy luật như vậy, lần này Điền Đường xây 10 căn, chia hai bên 5 căn đối mặt với nhau.

Sau khi xác nhận xây dựng nhà gỗ, Điền Đường lại đi vào nơi khai khẩn 15 mẫu đất ban đầu, thu hoạch nông sản đã đến lúc thu hoạch.

Mảnh đất bên này gần với nhà ở trước đây của Điền Đường, sau khi phân cách nhà gỗ cũ, đất bên này tách ra khỏi nhà gỗ, người ở tại nhà gỗ muốn lại đây còn phải đi một vòng lớn.

Cũng may các thôn dân cũng biết đất bên này cũng là của “thần nữ”, nếu muốn xem đất thì trực tiếp tới mảnh đất ở bên ngoài kia, cũng rất ít tới đây.

Thu hoạch bên này không giống với bên ngoài, chủ yếu trồng những hạt giống mà Điền Đường mua được từ trên trấn hoặc trên huyện, tốc độ sinh trưởng cũng sẽ chậm hơn không ít, coi như Điền Đường cũng chỉ là đang bóp chút thời gian lại đây thu hoạch.

15 miếng đất, trước mắt chủ yếu là thu hoạch năm loại đậu tằm, đậu phộng, rau cần, củ cải và bí đao, đều là một ít rau dưa tương đối thường thấy ở niên đại này.

Sau khi thu hoạch toàn bộ, Điền Đường để lại một ít cho mình, sau đó những cái còn dư lại toàn bộ đưa đến trên kệ đại sảnh giao dịch, mấy đồ ăn này so với cải trắng, khoai tây quý hơn một ít, nhưng cũng không đặc biệt cao lắm, chỉ là do số lượng có hạn chế.

Suy cho cùng thì tốc độ sinh trưởng của đám đồ ăn này tương đối chậm, chờ lần mọc ra tiếp theo còn cần thêm một khoảng thời gian.

Rau dưa lên kệ, 15 khu đất lại được gieo hạt giống mới.

Số đồ ăn đó vừa lên kệ đã có người lại đây mua đi một đám, đưa mắt nhìn tình huống của người mua, quả nhiên lại là người của Bạch gia.

Điền Đường nhìn số dư tài khoản tăng lên, độ hảo cảm đối với người Bạch gia cũng bắt đầu tăng lên điên cuồng, thôn Điền gia to như vậy, người thật sự có thể giúp nàng kiếm tiền cũng chỉ có người của Bạch gia, sau này ưu tiên một chút mới được, không thể cản trở bọn họ.

“Hắt xì!” Bạch Phục Linh xoa xoa cái mũi.

Bạch Quán Chúng nhíu mày lui về sau: “Ngươi nói chuyện thì nói chuyện, hắt xì cái gì?”

“Như ta vừa rồi đã nói qua.” Bạch Phục Linh bất đắc dĩ: “Vết thương của Chu phu nhân đều do Điền Đường xử lý, ta căn bản không có ra tay, cha, ngươi cảm thấy miệng vết thương của Chu phu nhân thế nào?”

Bạch Quán Chúng vuốt râu: “Thủ pháp thô ráp, hành sự to gan, nhưng xác thật có hiệu quả, dựa theo tình hình hiện tại thật sự Chu phu nhân có thể mau chóng khôi phục, chỉ là vết khâu kia…”

“Cũng là do Điền Đường khâu!” Bạch Phục Linh vội vàng nói.

Bạch Quán Chúng trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói, học y cùng ta nhiều năm như vậy, kêu ngươi đi xử lý miệng vết thương cũng làm không được, truyền ra ngoài ngươi không ngại mất mặt, còn ta thì ngại mất mặt đây!”

Bạch Phục Linh tủi thân cúi đầu: “Nhưng mà cha, người cũng không dạy ta dùng dao cắt thịt, một con dao sắc bén như vậy, hơn nữa Chu phu nhân là người sống sờ sờ, ta… ta không xuống tay được.”

“Điền Đường còn có thể, vì sao ngươi lại không làm được?”

Bạch Quán Chúng nhìn Bạch Phục Linh, trên mặt chỉ thiếu bốn chữ “không thể so sánh”.

“Chuyện này làm sao có thể so sánh.” Bạch Phục Linh đột nhiên đứng lên đúng lý hợp tình: “Nàng chính là Điền Đường, là thần sử, nàng có thể lấy vật từ hư không, ta có thể làm được sao? Cha có thể làm được không? Chúng ta làm sao có thể so sánh với nàng?”

Bạch Quán Chúng hung hăng vỗ lên bàn.

Bạch Phục Linh đột nhiên lui về phía sau một bước.

Bạch Quán Chúng duỗi tay chỉ thẳng.

Bạch Phục Linh lặng lẽ nắm lấy khung cửa, tính toán nếu Bạch Quán Chúng nói ra lời quá tàn nhẫn hắn liền đi tìm nương của hắn.

Bạch Quán Chúng đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Còn không mau đi làm bài tập, hôm nay một chữ ngươi cũng chưa động, còn muốn thi đậu nhà trẻ trước so với ta sao?”

Bạch Phục Linh:…!!!

“Cha, ngươi cũng quá độc ác rồi.”

Bạch Quán Chúng nhìn hắn cười ha hả, đột nhiên giương giọng:

“Phu nhân, nhi tử của ngươi không muốn làm bài tập về nhà hôm nay.”

Bạch Phục Linh liền xoay người chạy: “Không phải, nương, ta đang định đi làm bài tập đây, người đừng nghe cha nói bừa, ta đi làm bài tập.”

Bạch phu nhân vén rèm lên.

Bạch Quán Chúng tùy tay cầm một quyển sách lên bắt đầu rung đùi đắc ý.

“Nương, người tỉnh rồi.”

Chu Phong Mộc ngồi chờ bên mép giường của Chu phu nhân, vẫn luôn chờ cho đến khi Chu phu nhân mở mắt ra.

Sau khi Chu phu nhân bị thương đã liên tục chìm trong hôn mê, sau đó thương thế lại trở nặng, cả người cũng hầu như lâm vào trong hôn mẹ tiếp, thậm chí lúc trước lúc ở Chu gia Điền Đường xử lý miệng vết thương cho nàng, nàng cũng chỉ là đau quá mà tỉnh vài lần, nhưng cuối cùng vẫn là hôn mê.

Xe ngựa đi một đường từ trấn Phong Thu đến thôn Điền gia, trong cả quá trình Chu phu nhân cũng không hề tỉnh lại.

Mãi cho đến buổi tối hôm nay rốt cuộc nàng mới mở mắt.

Chu Phong Mộc thấy nàng tỉnh lại vội vàng nắm lấy tay nàng.

Hai vợ chồng già Chu gia nghe được âm thanh liền vào nhà, thấy Chu phu nhân mở mắt, trên mặt lộ ra biểu tình thật may mắn.

“Phong Mộc, ta đi mượn chén cháo, ngươi ở đây chăm sóc nương của ngươi, đừng quấy rầy nàng.” Chu lão thái thái nói xong liền xoay người ra khỏi phòng, đi tìm Bạch phu nhân hỗ trợ.

Không lâu sau người Bạch gia cũng đã biết chuyện Chu phu nhân đã tỉnh lại.

Bạch Quán Chúng lại xem mạch, xác nhận thương thế của Chu phu nhân không có gì đáng lo ngại nữa, càng tò mò hơn đối với phương pháp trị liệu của Điền Đường, nếu không phải đột nhiên xảy ra nhiều chuyện, nhất định hắn phải tự mình tới chỗ Điền Đường xác nhận tình huống mới được.

Lúc Bạch gia ở trấn Phong Thu, quan hệ cũng gia đình Lý Chính cũng khá tốt, quan hệ của Bạch phu nhân và Chu phu nhân cũng không tồi, sau khi Bạch Quán Chúng khám bệnh xong rời đi, Bạch phu nhân vẫn ngồi bên cạnh Chu phu nhân nói chuyện cùng nàng.

“Hữu Cầm, ngươi an tâm ở lại thôn Điền gia, sau này có chuyện gì chúng ta có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Chu lão thái thái ngồi ở trước mặt Lâm Hữu Cầm, đang đưa một muỗng cháo lên đút.

“Hữu Cầm, hiện tại chúng ta đang ở tại Ôn Dung gia, trấn Phong Thu bây giờ không an toàn, chúng ta đặc biệt nhờ người đưa chúng ta tới nơi này trú, chờ vết thương của ngươi khỏi rồi chúng ta lại trở về.” Chu lão thái thái tạm thời cũng không có tính toán ở lại thôn Điền gia cả đời, trong suy nghĩ của bà, thôn Điền gia chẳng qua là một chỗ ở tạm thời mà thôi.

Ôn Dung là Lữ Ôn Dung, cũng là tên thật của Bạch phu nhân, ngụ ý là ôn hòa khoan dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play