Thần sắc Bạch Phục Linh trầm trọng: “Ngươi thật sự muốn ra tay với thổ phỉ?”

“Ừm” Điền Đường gật đầu: “Thổ phỉ vừa mới tập kích qua trấn Phong Thu một lần, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không ra tay nữa, tạm thời người trên trấn Phong Thu sẽ không gặp phải uy hiếp, nhưng nếu lưu lại bọn chúng, tương lai chúng nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, thậm chí còn có khả năng tạo thành uy hiếp đối với thôn Điền gia, hậu hoạn vô cùng.”

“Ngươi muốn thỉnh thần nữ hỗ trợ sao?” Bạch Phục Linh hạ giọng.

Điền Đường cũng hạ giọng: “Ngươi cảm thấy thỉnh thần nữ tới giúp chúng ta tiêu diệt một đám thổ phỉ, việc này có thể sao?”

Sắc mặt Bạch Phục Linh trắng bệch: “Có lẽ không tốt lắm.”

Điền Đường trịnh trọng gật đầu: “Ta cũng cảm thấy không tốt lắm.”

Nói giỡn sao, trong tay nàng cũng không có vũ khí gì, nàng làm thế nào giả mạo thần nữ ra tay?

Trừ khi hệ thống có thể đại phát từ bi, chấp nhận cầu nguyện của nàng, đưa cho nàng một quả bom.

[Phát hiện được nhu cầu đặc thù của người chơi, Thuốc nổ siêu mạnh *1 bao, giá bán 10000 lượng, mua hay không?]

Điền Đường: ….. Thật sự có thể cung cấp sao?

Nhưng mà không phải là tặng!

Trào phúng thì trào phúng, nàng vẫn âm thầm đếm số “0” phía sau giá bán, sau đó tính lại tài khoản còn lại của mình.

Thiếu cũng không nhiều lắm, chỉ là thiếu 9991 lượng mà thôi.

[Không]

[Người chơi hủy bỏ mua sắm]

Điền Đường nhìn hàng chữ nhảy ra phía sau, luôn cảm thấy sáu cái chữ này mang theo ý vị mỉa mai nhàn nhạt.

Nhấn mở giao diện trò chơi ra.

Số dư: 9 lượng 233 đồng.

Trên đường trở về thôn Điền gia, Điền Đường biết được nhi tử của Lý Chính tên là Chu Phong Mộc, năm nay 12 tuổi, lớn hơn Điền Đường một tuổi.

Từ trong lời nói của Chu Phong Mộc, Điền Đường biết được rất nhiều chuyện về thổ phỉ.

Ba ngày trước thổ phỉ tập kích trấn Phong Thu, mọi người trong trấn Phong Thu đều đã biết trước sự hung tàn của thổ phỉ, đối mặt với thổ phỉ đa số không dám làm ra hành động gì thiếu suy nghĩ, nhưng cũng có một số ít lựa chọn chống cự.

Cuối cùng kết quả rất thảm thiết.

Trong ba ngày này, toàn bộ người của trấn Phong Thu đều bị bao phủ trong tình thế cực kỳ đau xót, thân thể của Lý Chính cũng trong ba ngày này bị suy sụp.

Vì để trấn an mọi người, cơ hồ ba ngày Lý Chính đều không ngủ, ngoài việc chăm sóc mọi người trên trấn, hắn còn cần chăm sóc phu nhân ở trong nhà, thời gian kéo dài thân thể hắn cũng dần dần không thể chịu nổi.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Chu Phong Mộc không muốn rời khỏi trấn Phong Thu.

Lần này có tổng cộng sáu người của Chu gia đi theo đến thôn Điền gia, ngoại trừ hai mẫu tử Chu phu nhân cùng Chu Phong Mộc, còn có phụ mẫu của Lý Chính cùng với hai người ở đã chăm sóc nhiều năm trong nhà của Lý Chính.

Phụ mẫu của Lý Chính là hình tượng nông gia bình thường, dọc trên đường đi vẫn luôn chăm sóc Chu phu nhân, thường sẽ dò hỏi Bạch Phục Linh một ít cách bảo vệ vết thương, sợ vừa lơ đãng một cái thương thế của Chu phu nhân lại nặng hơn.

Dọc đường đi Điền Đường cũng không nói thêm gì nữa, dù sao sau khi tới thôn Điền gia, người Chu gia cũng sẽ lập tức biết tình huống của thôn Điền gia.

Nàng bắt đầu suy xét tình huống sau này của thôn Điền gia.

Một thông báo nhỏ:

[Thôn xóm: Cấp mười (2/10), khu an toàn: 100km vuông (9/100), ruộng tốt: Mười mẫu (2/10), kỹ năng sinh hoạt: Cấp mười (2/6)].

Thôn xóm cấp mười, hiện tại cấp bậc của thôn xóm là cấp 2, dựa theo yêu cầu thăng cấp thôn xóm trước đây, muốn lên tới cấp 10 ít nhất cần 1000 cư dân.

Khu an toàn biểu thị là 9, nhưng hiện tại thật ra nàng có thể mở ra tổng cộng 20 khu an toàn, nói cách khác số liệu này là tính dựa trên phạm vi khu an toàn thực tế, lên tới trấn nhỏ cấp 1 mà nói, khu an toàn cần có phải đạt tới 100km vuông mới được.

Mười mẫu ruộng tốt, vấn đề này không lớn.

Kỹ năng sinh hoạt cấp mười, phía sau đánh dấu hoàn thành 2/6.

Điền Đường cố ý nhấn mở danh sách kỹ năng sinh hoạt của mình, trước mắt nàng có tổng cộng 6 kỹ năng sinh hoạt, phân biệt các cấp bậc là: Bào đinh (cấp 8), đầu bếp (cấp 5), khai khẩn (cấp 7), gieo trồng (cấp 14), thu thập (dược liệu) (cấp 8), thu thập (cây nông nghiệp) (cấp 12).

Đạt tới cấp 10 chủ yếu có kỹ năng gieo trồng cùng kỹ năng thu thập (cây nông nghiệp), nói cách khác yêu cầu kỹ năng sinh hoạt cấp mười của nhiệm vụ trấn nhỏ cấp 1 chính là số kỹ năng sinh hoạt đang có đều phải đạt tới cấp 10, hiện tại còn 4 kỹ năng sinh hoạt chưa đạt tới cấp bậc.

Trong những kỹ năng đó, kỹ năng thăng cấp chậm nhất chính là kỹ năng đầu bếp, có điều cũng liên quan đến yêu cầu của kỹ năng này.

Chẳng hạn kỹ năng gieo trồng, chỉ cần sử dụng kỹ năng, mặc kệ gieo trồng cái gì đều có thể tăng lên 1 điểm giá trị kinh nghiệm, nhưng kỹ năng đầu bếp muốn tăng mỗi 1 điểm giá trị kinh nghiệm đều yêu cầu cần làm một món ăn mới, việc này liền dẫn đến kỹ năng này trở thành kỹ năng tăng lên chậm nhất.

Có điều đối với vấn đề này tạm thời cũng không cần sốt ruột, suy cho cùng thôn Điền gia hiện tại còn chưa đạt tới thôn xóm cấp 3, khoảng cách thôn xóm cấp 10 còn một đoạn rất xa, việc kỹ năng sinh hoạt thăng cấp cũng có thể từ từ làm.

Hiện tại vấn đề lớn nhất vẫn là trong tay nàng không đủ tiền.

Lần này trao đổi điều kiện cùng Lý Chính, yêu cầu thôn Điền gia tạm thời nhận sáu người nhà Chu gia, chắc chắn sáu người này cần tự mình chuẩn bị nhà gỗ cho, thế nào cũng phải cần hai căn mới đủ.

Vốn dĩ lần này nàng cùng Bạch Phục Linh ra thôn là vì bán Tam Thất, kết quả Tam Thất không bán được, ngược lại còn tiêu mất 10 lượng bạc, còn mang về mười mấy người, số dư của nàng cũng chỉ còn có hơn 9 lượng, còn chưa đủ để dựa theo lệ thường tạo một lúc 10 căn nhà gỗ.

Cũng may hiện tại nàng cũng không có ỷ lại vào khen thưởng thăng cấp để kiếm tiền, hai mươi mấy người Bạch gia, mỗi ngày đều tiêu phí không ít tiền bạc vào đại sảnh giao dịch của nàng, số tiền đó có thể thêm vào quỹ tài chính xây dựng thôn Điền gia.

Lúc nàng đang suy nghĩ, cuối cùng xe ngựa đã đi vào phạm vi thôn Điền gia.

Bạch Phục Linh vén rèm lên, nhìn thấy màn chắn màu lam cách đó không xa, rốt cuộc trong lòng bớt đi căng thẳng, lúc này hắn không tin cái gì hết, chỉ tin thôn Điền gia mới là nơi an toàn thật sự,

Chu Phong Mộc đi theo ra bên ngoài xem: “Cái này…”

Bạch Phục Linh cười vỗ vỗ đầu hắn: “Chờ lát nữa ta sẽ nói rõ cho ngươi tình huống của thôn Điền gia, các ngươi yên tâm đi, đi vào thôn Điền gia liền sẽ an toàn, các người đều có thể an tâm ở lại chỗ này, chờ sau này tìm hiểu xong chuyện ở trên trấn lại đưa Lý Chính cùng đến nơi này đi vào ở với các ngươi.”

Chu Phong Mộc ngẩn ngơ nhìn hắn, luôn cảm thấy hình như Bạch Phục Linh có chỗ nào đó không đúng lắm.

Điền Đường cũng nhìn qua Bạch Phục Linh: “Nhà gỗ ở trong thôn không đủ, Chu phu nhân lại bị thương, nhà các ngươi…”

“Có, tạm thời ở tại nhà ta đi, nhà ta còn có hai gian phòng trống.”

Bạch Phục Linh chủ động nói: “Vừa hay cha ta ở gần có thể chăm sóc đến Chu phu nhân, chờ sau này nhà gỗ trong thôn xây xong lại đưa bọn họ đến đó ở.”

Hiện tại Bạch Phục Linh đã khẳng định Điền Đường tuyệt đối sẽ không vứt bỏ những người ở trấn Phong Thu.

Còn mấy người Chu gia này, nếu Điền Đường đã bàn xong điều kiện với Lý Chính, đãi ngộ của bọn họ tất nhiên sẽ không giống với những người khác, tình huống có khả năng nhất chính là trực tiếp tiến vào ở nhà gỗ.

Điền Đường gật đầu: “Ngươi an bài bọn họ, ta đưa những người khác đến nhà gỗ cũ.”

Hiện tại nhà gỗ cũ còn thừa gần 100 chỗ, lần này ngoại trừ sáu người Chu gia nàng đưa đến, cũng chỉ có bảy tám người nữa mà thôi, đều là một vài góa bụa hoàn toàn không có thân nhân ở trên trấn, để bọn họ ở lại trên trấn chính là bảo bọn họ tìm đường chết, vậy nên đã dẫn bọn họ tới thôn Điền gia.

Trong đó có lão phu nhân đã từng nói chuyện với Điền Đường lúc trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play