Điền Đường lắc đầu: “Nếu nói là ta muốn tìm thổ phỉ, không bằng nói rằng ta muốn biết khuyết điểm của thổ phỉ, cha nương ta mất tích, cho tới bây giờ cũng không rõ ở đâu, nhưng thổ phỉ lại vẫn tiêu dao tự tại như cũ, thậm chí còn lần nữa nổi dậy, nếu có biện pháp có thể một mẻ tóm gọn bọn chúng, có lẽ có thể vì vậy báo thù cho những người trước đây xảy ra chuyện cùng với những người ở trấn trên xảy ra chuyện lần này.”

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.” Lý Chính liên tục lắc đầu: “Thổ phỉ vô cùng hung ác, cho dù là quan binh gần đây cũng không có cách nào, chỉ bằng ngươi thì làm sao có thể một mẻ tóm gọn hết bọn chúng?!”

Không chỉ là Lý Chính, trên mặt Bạch Phục Linh cũng tăng lên mấy phần cảm xúc khẩn trương.

Điền Đường vẫn bình tĩnh như cũ: “Ta chỉ ngẫm lại mà thôi, nếu Lý Chính nguyện ý ta sẽ thỉnh cầu Lý Chính hỗ trợ, hỏi thăm thử tình huống của thổ phỉ, trấn Phong Thu rất lớn, người Lý Chính quen biết nhiều, có lẽ sẽ biết được một số chuyện mà người khác tra không ra, trao đổi đi, ta có thể chăm sóc cho người nhà mà ngươi coi trọng nhất trong đây.”

Nếu trấn Phong Thu có năng lực chống lại thổ phỉ thì cũng sẽ không rơi vào tình trạng như hiện nay.

Cũng vì nguyên nhân trấn Phong Thu không có năng lực đó, Điền Đường mới có thể đối mặt với Lý Chính nói về chuyện thổ phỉ giống như bây giờ.

Rốt cuộc thì điều kiện cơ sở cũng phải là “giúp đỡ lẫn nhau”, Lý Chính cần trợ giúp thì Điền Đường mới có thể ngồi ở chỗ này bàn điều kiện cùng hắn.

Quả nhiên Lý Chính chú ý tới điểm quan trọng trong lời nói của Điền Đường, nhìn thẳng vào nàng: “Ngươi nói giúp ta chăm sóc người nhà là có ý gì?”

Điền Đường mỉm cười: “Không phải Lý Chính tò mò sau khi người Bạch gia rời khỏi trấn Phong Thu đã đi đến nơi nào sao?”

Chỉ là một câu hỏi ngắn ngủi, Lý Chính liền hiểu ra ý của Điền Đường.

Hắn trợn mắt nhìn vào Phục Linh: “Ta đã từng nghe nói qua, lúc trước Bạch gia dọn tới trấn Phong Thu là vì để tị nạn, nhưng khoảng thời gian gần đây trấn Phong Thu cũng liên tục xuất hiện tình huống suýt chút bị chiến tranh lan đến, lúc này Bạch gia lại đột nhiên dọn đi khỏi trấn Phong Thu, mọi người đều suy đoán là vì đi tị nạn, nhưng hiện tại Bạch tiểu đại phu ở cùng với ngươi, còn tín nhiệm ngươi như thế, xem ra hiện giờ người của Bạch gia hẳn đang ở cùng chỗ với ngươi.”

Lý Chính đối diện với Bạch Phục Linh, nói ra những tính toán của Bạch gia, đây là chuyện cực kỳ thiếu tôn trọng, nhưng hiện tại hắn đã hoàn toàn bất chấp, chỉ muốn xác nhận thay đổi biểu hiện trên mặt Bạch Phục Linh sau khi nghe lời này của hắn.

Lúc hắn nói chuyện vẫn luôn nhìn qua biểu tình của Bạch Phục Linh, nhưng hắn nói một hồi, Bạch Phục Linh không những không lộ ra dáng vẻ không vui, ngược lại hình như trên mặt còn có vài phần đắc ý.

Biểu tình như vậy chỉ có một cách giải thích, đó chính là Bạch Phục Linh quả thật đã chọn được một lựa chọn chính xác, hơn nữa là lựa chọn cực kỳ cực kỳ đúng đắn.

Lý Chính động tâm.

Chưa nói đến Điền Đường chỉ muốn hắn đi tìm người hỏi thăm về tình huống của thổ phỉ, coi như muốn hắn đi tiêu diệt thổ phỉ, chỉ cần nàng thật sự có thể đảm bảo cho người nhà của hắn an toàn thì hắn cũng tình nguyện đi.

Người nhà, hiện tại là mấu chốt duy nhất trong lòng hắn.

“Ngươi xác định có thể bảo đảm sự an toàn cho người nhà của ta sao?”

“Đương nhiên, nếu như Lý Chính không tin, cũng có thể cùng theo, chỉ là ta sợ sau khi Lý Chính tự mình đi đến rồi thì sẽ không muốn đi ra nữa.”

Đối với tình huống của thôn Điền gia, Điền Đường vẫn cực kỳ tự tin, hiện tại ở thôn Điền gia, hầu như đã có thể tự cung tự cấp nông sản, đối với đa số người ở tầng dưới chót bây giờ mà nói, chỉ cần thỏa mãn đủ hai nhu cầu lớn là ăn và mặc liền coi như muốn để bọn họ ngu ngốc ở chỗ nào đó cả đời bọn họ cũng nguyện ý.

Trên thực tế đúng là như vậy, từ một khắc khi thôn dân bước vào thôn Điền gia kia, đa số mọi người đều không bước chân ra khỏi thôn Điền gia một bước, một số ít người dám rời khỏi thôn Điền gia, hoặc là người có thực lực giống Bạch Phục Linh, hoặc là chỉ dám đi lại ở những chỗ bên cạnh thôn Điền gia mà thôi.

Lý Chính lại nhìn qua Bạch Phục Linh.

Bạch Phục Linh gật đầu: “Tình hình hiện tại của Chu phu nhân tương đối nguy hiểm, nếu có thể đến ở cùng chúng ta, cha ta ngẫu nhiên có thể khám bệnh giúp Chu phu nhân, nhưng nếu như ở lại trấn Phong Thu, không được chăm sóc chu toàn thì khả năng vẫn sẽ dẫn đến việc thương thế tăng thêm.”

“Ta đồng ý, ta đồng ý!”

Lý Chính lập tức nói, sợ bản thân trả lời chậm sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

“Còn có một việc.” Điền Đường nói: “Hiện giờ nơi đó của chúng ta giống như thế ngoại đào nguyên, mặc dù quan binh đột kích cũng rất khó bị tìm ra, có điều người biết được không thể nhiều quá, nếu không….”

“Ta hiểu.” Lý Chính hoàn toàn không đoán được tình huống thật sự của thôn Điền gia, ngược lại cảm thấy Điền Đường nói thật.

“Ta nhất định sẽ giữ bí mật này, người nhà của ta đi cùng các người, ta tuyệt đối sẽ không để cho quá nhiều người biết việc này.”

Từ góc độ cá nhân của Lý Chính, hiện tại trấn Phong Thu cũng đã không an toàn, nếu có thể đưa người nhà đi đến một nơi an toàn hơn, tất nhiên hắn không thể không đồng ý.

Từ đầu tới cuối Điền Đường đều không nhắc tới ba chữ “thôn Điền gia”, chỉ nói thôn trang trước kia của nàng bị thổ phỉ tập kích, Lý Chính suy đoán bọn họ sau đó mới tìm được một nơi ở mới giống như một thế ngoại đào nguyên, nếu không người của Bạch gia không có khả năng tín nhiệm như vậy.

Lùi một bước mà nói, người nhà của hắn đi theo Bạch Phục Linh, có thể xem là cùng ở với người của Bạch gia, nếu như gặp phải nguy hiểm, bên cạnh có đại phu chăm sóc cũng có thể được cứu trị kịp thời, nếu như ở lại trấn Phong Thu, có lẽ sẽ có một ngày nào đó không cẩn thật xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn liền lập tức bỏ mạng.

“Nếu Lý Chính có tâm phúc, cũng có thể dẫn theo người nhà của tâm phúc cùng đi, hôm nay chúng ta dẫn Chu phu nhân cùng người nhà của ngươi đi trước, ba ngày sau chúng ta lại đến trấn Phong Thu một chuyến, đến lúc đó lại cẩn thận thảo luận chuyện về thổ phỉ, cùng việc an bài người thân cận bên cạnh Lý Chính như thế nào.”

Lý Chính nghe ra được ý trong lời nói của Điền Đường, vội vàng đứng dậy, chắp tay nói lời cảm tạ: “Đa tạ.”

Trên người Chu phu nhân có thương tích, Lý Chính trực tiếp phái người cùng với đệm chăn cùng nhau đưa người lên xe ngựa.

Ngoại trừ như vậy còn có người trong nhà của Lý Chính cũng cùng nhau lên xe ngựa.

Lúc rời đi, hai bên đều có vài phần cảm giác sinh ly tử biệt, đặc biệt là nhi tử của Lý Chính, hắn ôm đùi Lý Chính không chịu đi, nói là muốn đồng sinh cộng tử với Lý Chính, cuối cùng Lý Chính vẫn phải nói một câu rằng muốn hắn đi cùng chăm sóc nương.

Mấy lần Bạch Phục Linh nhìn về phía Điền Đường, Điền Đường đều không có bất cứ biểu hiện gì.

Bạch Phục Linh gãi đầu, hắn không chỉ một lần muốn nói ra rằng mọi chuyện không đến nông nỗi tuyệt cảnh như vậy, nhưng Điền Đường không nhắc đến, hắn cũng không tiện mở miệng, chỉ có thể trơ mắt nhìn phụ tử hai người Lý Chính mang theo tiếng khóc chia tay.

Lúc xe ngựa phải rời đi, Điền Đường lại thuận tiện mang theo mấy người già cùng trẻ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, lần này là đưa người đi trước mặt Lý Chính.

Lúc xe gần đến thôn Điền gia, Bạch Phục Linh cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi: “Vì sao không nói cho Lý Chính?”

“Còn sớm, huống chi ta còn muốn hắn hỗ trợ chuyện hỏi thăm thổ phỉ, nếu như cho hắn biết tình huống của thôn Điền gia, hắn không màng tất cả bỏ trấn Phong Thu đi thì làm sao bây giờ?” Điền Đường bình tĩnh nhìn vào Bạch Phục Linh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play