Trong đầu Điền Đường cực kỳ căng thẳng, bắt đầu hiện lên một suy nghĩ.
Nàng nghĩ đến chuyện về nhà tắm mấy ngày hôm trước, nếu thỉnh cầu đặc thù như nhà tắm của thôn dân được trò chơi để ý đến, vậy các thỉnh cầu đặc thù khác có phải cũng có thể được để ý đến hay không?
Chỉ với một suy nghĩ này, giao diện trò chơi liền xuất hiện.
[Phát hiện nhu cầu đặc thù của người chơi: bao tay bảo hộ dùng một lần, dao phẫu thuật đã tiêu độc, kim khâu vết thương dùng một lần (có chỉ), thuốc hạ sốt, giá bán 10 lượng, mua hay không?]
Điền Đường ngẩng đầu, nhìn người của Chu gia ở trong phòng: “Các người đều đi ra ngoài đi.”
Điền Đường như làm xiếc trước mặt Bạch Phục Linh, lấy hết những dụng cụ phẫu thuật cần dùng vừa mới xác nhận mua lúc nãy ra, đặt trên bàn.
Bạch Phục Linh nhìn đồ vật xuất hiện trên bàn mà khiếp sợ.
Sắc mặt Điền Đường nghiêm túc mang bao tay lên.
……
“Cuối cùng cũng xong.”
Bạch Phục Linh nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, trên người đã bị mồ hôi thấm ướt.
Tình huống của Điền Đường tốt hơn so với Bạch Phục Linh một chút, nhưng tay của nàng cũng đầy mồ hôi.
Cũng may miệng vết thương của Chu phu nhân không phải quá sâu, không bị tổn thương đến bên trong, bằng không thì dựa vào năng lực của nàng căn bản không có cách nào xử lý, nghĩ lại thì nàng cảm thấy lá gan của mình quả thật quá lớn, có điều cũng vì tình huống của Chu phu nhân tương đối nguy cấp, nếu không nàng thật sự không dám làm.
Điền Đường ngồi trên ghế thở dốc, giờ khắc này nàng quyết tâm sau này nhất định phải bồi dưỡng ra được một nhóm bác sĩ ưu tú, tuyệt đối không thể để giống như ngày hôm nay, đến cuối cùng còn phải yêu cầu tên gà mờ như nàng tự ra tay.
[Chúc mừng người chơi, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh đặc thù (cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa), khen thưởng thuốc hạ sốt *10 viên, thuốc giải cảm *10 viên, thuốc giảm đau *10 viên, cồn khử trùng *250ml, nước khử trùng *250ml, bông y tế *1 túi, tăm bông y tế *1 túi]
Giao diện trò chơi lại nhảy lên, trên mặt Điền Đường rốt cục cũng nở nụ cười.
Lúc này không phải nàng vui vì được khen thưởng, mà vui vì Chu phu nhân đã không có việc gì nữa.
Mặc kệ chuyện vừa rồi khiến nàng lo lắng cỡ nào, bây giờ Chu phu nhân bình an không có việc gì chính là khen thưởng lớn nhất đối với nàng.
Điền Đường nghĩ rồi đột nhiên nhìn về Bạch Phục Linh đang ngồi dưới đất.
Sự kinh hãi của Bạch Phục Linh còn chưa qua đi, lúc này đột nhiên bị Điền Đường nhìn chằm chằm vào nên theo bản năng lui về phía sau.
Điền Đường bình tĩnh dời ánh mắt đi, đã có sẵn hạt mầm y học, nàng cũng không gấp gáp làm gì.
Nàng đứng dậy, thu tất cả đồ trên bàn vào, vật chưa dùng qua cũng đều thu vào hết, xác nhận trong phòng không còn vật gì khác nữa mới để cho người của Chu gia tiến vào trong phòng.
Thân thể của Chu phu nhân dần dần hồi phục, sắc mặt so với trước kia cũng hồng hào lên không ít.
Lý Chính được đỡ đến ngồi ở chính đường, chắp tay cúi người: “Đa tại hai vị ra tay giúp đỡ, nếu không phải có hai vị giúp đỡ tính mạng của phu nhân ta đã nguy kịch rồi.”
Bạch Phục Linh ngại nhận công lao, theo bản năng đưa mắt nhìn qua Điền Đường, dưới ánh nhìn bình tĩnh của Điền Đường hắn căng da đầu nói chuyện cùng Lý Chính: “Thật ra vừa rồi ta cũng không quá nắm chắc, may mắn Chu phu nhân bình an vô sự, nếu không trong lòng ta cũng sẽ không yên.”
“Bạch đại phu nguyện ý khám bệnh cho phu nhân của ta, đã là tấm lòng y đức cao cả rồi.”
Lý Chính nói, lại đột nhiên ho khan vài tiếng: “Hiện giờ tình thế của thiên hạ không rõ, có thể qua được một ngày liền tính một ngày, chỉ là nhà của Bạch đại phu không phải đã sớm dọn đi rồi sao, hiện giờ sao lại trở về?”
Vấn đề này Bạch Phục Linh không thể không quay đầu lại dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về Điền Đường.
Điền Đường cũng đang tự hỏi nên xử lý tình huống của trấn Phong Thu thế nào, nàng cảm thấy con đường phát triển của thôn Điền gia có nét riêng của nó, mà trấn Phong Thu thật ra đứng được là nhờ ỷ lại với thế lực bây giờ, nếu tiếp nhận trấn Phong Thu, nhất định sẽ không có cách nào nhẹ nhàng thoát khỏi thế lực khống chế phía trên.
Cho nên mấy lần nàng tới mang người đi đều là những người nghèo khổ chứ không phải cư dân của trấn trên hay trong huyện.
Nói đơn giản ra là Điền Đường cần người, không cần trấn.
Nàng nhìn Lý Chính, có lẽ bởi vì cơ thể không khỏe nên lúc này nhìn Lý Chính cực kỳ suy yếu, thậm chí trạng thái của hắn không khác với Chu phu nhân đang nằm ở trong phòng lắm, cùng lắm hắn cũng chỉ có thể ráng tự mình đi đường mà thôi.
Người như vậy tựa hồ chỉ cần lơ đãng một cái liền sẽ xảy ra chuyện.
“Ta muốn hỏi Lý Chính, sẽ suy sét như thế nào về tương lai của trấn Phong Thu? Nếu có một ngày chiến sự lan đến phải làm như thế nào?” Điền Đường trực tiếp hỏi.
Lý Chính cười khổ: “Có thể làm như thế nào, ta chẳng qua chỉ là một Lý Chính nho nhỏ, trấn Phong Thu lớn như vậy đối mặt với thổ phỉ đột kích còn không có lực chống cự lại, huống chi là bị chiến sự lan đến, chẳng qua là giống như thịt cá trên thớt, chỉ ngóng trông có thể sống lâu hơn một chút trong loạn thế này thôi.”
Đi đến hoàn cảnh thế này, tất cả mọi người đều không có chỗ trốn.
Điền Đường có thể đoán được đại khái suy nghĩ của Lý Chính, trước mắt người này không có suy nghĩ khác, tựa như giống như lời hắn nói hắn chỉ muốn sống lâu thêm một chút mà thôi.
Dân của trấn Phong Thu tuy rằng hiện tại ở trên trấn, nhìn qua có vẻ tốt hơn so với du dân, nhưng thật ra bản chất cũng không quá khác nhau.
Những người này tốt hơn rất nhiều so với người trước đây nàng xử lý, đặc biệt là sau khi trải qua quá trình bọn họ cứu Chu phu nhân.
“Chu Lý Chính, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.” Điền Đường nhìn về phía Lý Chính, biểu tình nghiêm túc.
Vẻ mặt Lý Chính mờ mịt quay đầu lại nhìn Bạch Phục Linh.
Bạch Phục Linh có thể đoán được suy nghĩ của Điền Đường, đối mặt với Lý Chính đang biểu lộ vẻ mờ mịt mở miệng nói: “Thật ra trước đó nàng là người cứu Chu phu nhân, nếu Lý Chính tin ta, cũng nên tin nàng, chỉ có nàng mới có thể thật sự cứu được trấn Phong Thu.”
Lời nói của Bạch Phục Linh khiến cho Lý Chính vẫn mờ mịt như cũ, nhưng biểu tình khi hắn nhìn về phía Điền Đường đã không còn giống như là đang nhìn một hài tử, ngược lại có chút suy nghĩ sâu xa.
Sự tin tưởng của Lý Chính đối với Bạch Phục Linh đến từ việc trước đây Bạch gia làm nghề y ở trấn Phong Thu, nhưng hiện tại Bạch Phục Linh lại đem phần tín nhiệm vô điều kiện này chuyển lên người một tiểu cô nương, nói không kinh ngạc thì là giả, chỉ là trên hết hắn càng tò mò Bạch Phục Linh làm như vậy là có mục đích gì.
“Có thể cho ta biết rốt cuộc là chuyện gì không?” Lý Chính đối mặt với Điền Đường, ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào.
Chưa nói đến Lý Chính, ngay cả Bạch Phục Linh cũng rất tò mò mục đích của Điền Đường, sau khi Lý Chính dò hỏi hắn cũng tò mò dựng thẳng lỗ tai lên, muốn xác nhận suy nghĩ của Điền Đường.
“Nếu ta nói chỉ là đồng cảm vì bản thân mình cũng như vậy, Lý Chính có tin tưởng không?” Điền Đường chuyển vấn đề đẩy qua cho Lý Chính.
Lý Chính nhíu mày.
Điền Đường bất đắc dĩ bật cười: “Hẳn Lý Chính biết khoảng thời gian trước cũng từng có thổ phỉ xuất hiện, có một lần cha nương ta đều mất tích, cho nên ta thấy đồng cảm vì chính bản thân mình từng bị như vậy, vô cùng đồng cảm với những gì mọi người trên trấn gặp phải, giờ trấn Phong Thu lại gặp chuyện lần nữa, ta muốn xin Lý Chính hỗ trợ hỏi thăm tình huống của thổ phỉ một chút.”
Lý Chính bỗng dưng trợn to mắt: “Ngươi muốn tìm thổ phỉ?”