Tiểu hài tử hấp tấp chạy vào nhà, ở của cũng chỉ còn lại hai người Điền Đường và Bạch Phục Linh, đứng trước cửa nhà người khác, hai người tiến không được mà lùi không xong, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào.
Cũng may rất nhanh sau đó đã có động tĩnh, có một nam nhân chừng 40 tuổi được tiểu hài tử đỡ phía trước đi ra, hầu như mỗi bước chân hắn đều thở hổn hển, nhưng vẫn kiên trì đi tới cửa chính.
Bạch Phục Linh tiến lên đỡ lấy: “Lý Chính.”
“Thật sự là Bạch đại phu.”
Lý Chính nói, đột nhiên hắn ho khan hai tiếng, gắt gao nắm lấy tay Bạch Phục Linh run run rẩy rẩy nói: “Bạch đại phu, ngươi đến rồi thì tốt quá, ta xin ngươi, xin ngươi cứu phu nhân của ta một mạng, nàng bị thổ phỉ làm bị thương, thương… khụ khụ khụ… thương rất nghiêm trọng, ngươi… ngươi có thể…. Khụ khụ…..”
Bạch Phục Linh không đành lòng nhìn hắn nói thêm gì nữa, vội vàng nói: “Lý Chính, ngươi không cần nói nữa, để ta lập tức đi xem.”
Nói xong hắn không đợi Lý Chính trả lời, lập tức đi về phía phòng.
Điền Đường nhìn rồi đi theo Bạch Phục Linh đi về phía trong phòng.
Dựa theo cách nói của Bạch Phục Linh, Lý Chính họ Chu, bởi vì mọi người đều gọi hắn là Lý Chính nên rất ít người biết tên thật của hắn, người bị thương ở bên trong là Chu phu nhân.
Điền Đường vừa mới bước vào nhà đã nghe thấy một cỗ mùi máu tươi nồng nặc.
Bạch Phục Linh đang xem kỹ vết thương trên người Chu phu nhân.
Điền Đường đến gần mới thấy rõ thương thế trên người Chu phu nhân, Chu phu nhân bị thương ở phần lưng, có một vết sẹo dài do đao chém, đến bây giờ tuy máu đã ngừng chảy nhưng chung quanh miệng vết thương đã thối rữa, hẳn là miệng vết thương bị nhiễm trùng.
Cho dù là ở hiện đại thì miệng vết thương bị nhiễm trùng cũng là một chuyện rất phiền phức, huống chi là ở cổ đại không có thuốc hạ sốt.
Điền Đường nhíu mày, thấp giọng nói với Bạch Phục Linh: “Thế nào?”
“Rất khó.”
Bạch Phục Linh nhíu mày: “Nếu có thể trị liệu ngay từ đầu có lẽ tình huống sẽ tốt hơn một chút, nhưng hiện tại miệng vết thương của Chu phu nhân đã tới tình trạng này, chỉ sợ…”
Hắn mới nói được đến đây Lý Chính đã nâng người đi đến: “Bạch đại phu, xin ngươi, xin ngươi cứu phu nhân của ta một mạng, đại ân đại đức kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi, xin ngươi, phu nhân ta là vì ta cho nên mới bị thương, xin ngươi cứu nàng.”
Hai đầu gối Lý Chính hạ xuống, quỳ xuống trước mặt Bạch Phục Linh.
Bạch Phục Linh vội vàng tiến đến nâng lên, chỉ mới vừa thở dài một hơi muốn nói chút lời nói đã bị nước mắt rơi đầy mặt của Lý Chính làm nghẹn lại, lời tới bên miệng cũng không thể nào nói ra được.
Trong phòng vốn là toàn mùi máu tươi làm người ta thở không nổi, Lý Chính quỳ thế này cùng với bộ dáng mặt đầy nước mắt, coi như là Điền Đường đang đứng bên cạnh cũng có thể cảm giác được sự tuyệt vọng ở trong đó.
Nàng quay đầu lại, nhìn kỹ tình huống miệng vết thương của Chu phu nhân, duỗi tay ra sờ trán Chu phu nhân một cái, lại sờ lại trán của mình.
Điều duy nhất đáng để mừng chính là hiện tại Chu phu nhân không phát sốt, chỉ cần không phát sốt đã nói rõ thương thế của Chu phu nhân ở trong phạm vi có thể cứu được.
Nàng quay đầu nhìn về phía Bạch Phục Linh: “Đừng khóc vội, tình huống hiện tại còn chưa tới đường cùng, ngươi không thử làm sao biết mạng của Chu phu nhân nhất định không cứu được?”
Nàng vừa nói ra, Lý Chính liền ngẩng đầu lên, Bạch Phục Linh sau đó mới hoàn hồn.
Điền Đường nhíu mày: “Ngươi là đại phu, không thể dễ dàng từ bỏ một mạng sống như vậy, trước tiên chúng ta nghĩ cách loại bỏ những phần thối rữa trên người Chu phu nhân, nếu không nơi thối rữa đó rất dễ làm thương thế nặng thêm.”
“Loại bỏ?” Bạch Phục Linh theo bản năng hỏi lại.
Điền Đường nhìn hắn một cái, không có thời gian giải thích quá nhiều, trực tiếp nói với Lý Chính: “Chuẩn bị dao, nước muối, còn có những loại thuốc có tác dụng với miệng vết thương, chủ yếu là thứ thuốc có thể thanh nhiệt giải độc, mau chóng chuẩn bị tốt tất cả những thứ đó, thời gian càng dài thương thế của Chu phu nhân sẽ trở nên càng nghiêm trọng.”
Điền Đường vừa nói ra Lý Chính đã đứng lên ngay: “Ta lập tức đi chuẩn bị.”
Chỉ hô một tiếng tất cả mọi người đều làm việc đi tìm những thứ Điền Đường yêu cầu.
Bạch Phục Linh vẫn ngơ ngác như cũ nhìn vào Điền Đường.
Điền Đường nhíu mày: “Trước tiên, ta dạy cho ngươi làm thế nào để xử lý miệng vết thương, kinh nghiệm của ta không đủ, yêu cầu kinh nghiệm học y của ngươi bổ sung vào thêm.”
Điền Đường cũng không đọc qua quá nhiều thứ về y học, chỉ là trước kia nàng đã tham gia qua một số chương trình học hộ lý đơn giản, đối với vấn đề miệng vết thương bị thối rữa nàng có một chút hiểu biết, nhưng khái niệm thuốc hạ sốt của nàng khác với thuốc thời đại này, chỉ dựa vào một mình nàng căn bản không có khả năng xử lý, ngược lại thì Bạch Phục Linh có kinh nghiệm phong phú, hắn làm chủ sẽ thích hợp hơn một chút.
Thấy Bạch Phục Linh vẫn còn ngơ ngác, Điền Đường túm lấy hắn đứng sang bên cạnh mình: “Miệng vết thương như vậy có thể nói nó bị thối rữa hoặc hư thối, cách xử lý miệng vết thương như vậy đầu tiên là phải tiến hành làm sạch và cắt đi phần thịt bị hư thối, hoặc có thể gọi là xử lý hoại tử, nếu để lâu có thể sẽ làm cho phần thịt hư thối của miệng vết thương lan ra.”
Điền Đường đặc biệt giới thiệu cho Bạch Phục Linh phương pháp xử lý miệng vết thương bị hoại tử.
Bây giờ việc khử trùng rất khó thực hiện, việc khử trùng lưỡi dao cũng chỉ có thể chọn cách hơ lửa nguyên thủy nhất, nồng độ của nước muối chỉ có thể miễn cưỡng điều chỉnh, không đến được trình độ như nước muối sinh lí, quá đặc hay quá loãng đều sẽ tạo ra ảnh hưởng đối với cơ thể bệnh nhân.
Tuy Điền Đường nói rất nhiều, nhưng thời điểm thật sự phải thực hiện vẫn không biết nên xuống tay từ chỗ nào.
Nàng biết phương pháp bản thân nói có tác dụng, nhưng tiền đề là lưỡi dao phải tiêu độc đúng cách, nồng độ của nước muối phải hợp lý, thuốc hạ sốt cũng phải hợp lý, còn có sau khi loại bỏ phần hư thối phải cầm máu kịp thời, kế tiếp hộ lý băng bó cũng rất quan trọng, bất luận bước nào trong quá trình này nếu làm không đúng cách đều sẽ khiến cho lần giải phẫu này thất bại.
Nếu kiếp trước Điền Đường là bác sĩ có lẽ nàng sẽ có thể nắm chắc hơn, nhưng kiếp trước nàng chỉ là người đi làm công bình thường, đối với việc cắt bỏ cũng chỉ là được học qua trong chương trình học cơ sở, nàng biết làm thế nào sẽ tương đối tốt, nhưng nàng cũng không rõ dụng cụ phẫu thuật có đạt tiêu chuẩn hay không.
Nàng ký thác hy vọng lên Bạch Phục Linh đã học y thuật đàng hoàng.
Nhưng nàng cũng không thể ngờ tới là Bạch Phục Linh còn nhát gan hơn so với nàng tưởng tượng, ngay lúc cầm được con dao hai tay của hắn đều trở nên run rẩy: “Ta…. Ta không dám.”
Lý Chính nhìn đối thoại cùng động tác của hai người, cũng có thể đoán được đại khái phương pháp cắt bỏ phần thịt hư có tác dụng, cắn chặt răng nói: “Bạch đại phu, ngươi làm đi, coi như phu nhân của ta cuối cùng không có cách nào cứu được nữa ta cũng sẽ nhận mệnh.”
“Ta…” lòng bàn tay của Bạch Phục Linh bắt đầu đổ mồ hôi: “Ta có thể bắt mạch khám bốc thuốc, nhưng từ trước tới nay chưa từng làm chuyện này, nếu không, nếu không vẫn là tìm cha ta tới đi, cha ta nhất định dám làm.”
Làm chuyện liên quan đến tính mạng, coi như là Bạch Phục Linh thì cũng không có cách nào ra tay.
Không chỉ Bạch Phục Linh, ngay cả trong lòng Điền Đường cũng rất thấp thỏm, nếu sau khi làm như vậy có thể cứu được Chu phu nhân tất nhiên là tốt nhất, nhưng nếu vạn nhất không cứu được, trong lòng nàng cũng khó bước qua được một ải này, đã để cho bọn họ chuẩn bị mấy thứ này, trong đó xảy ra bất luận sai lầm gì cũng có khả năng xuất hiện vấn đề.
Tìm Bạch Quán Chúng đến cũng không được, không nói đến trấn trên thôn Điền Gia cách đây xa xôi, một lần cả đi cả về có khả năng khiến thương thế của Chu phu nhân tăng lên nghiêm trọng, cho dù Bạch Quán Chúng tới cũng không chắc chắn có thể chính xác dựa vào phương thức cắt bỏ để xử lý.