Điền Đường rất nhanh đã suy nghĩ một cách thông suốt tình huống của Bạch gia, cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì, chỉ là nhìn hắn một cái: “Trấn Phong Thu có người đứng đầu hay không?”

Bạch Phục Linh sửng sốt một chút, sau đó liền vội vàng gật đầu: “Có, trấn Phong Thu vốn là thôn Phong Thu, có chức Lý Chính, sau lại sửa thành trấn Phong Thu, nhưng Lý Chính vẫn còn để đó không sửa. Mà cũng từ lúc bắt đầu loạn lạc, cũng không động tới chức này nữa.”

Điền Đường nhìn thẳng vào hắn: “Bạch gia các ngươi có tiếp xúc gì với Lý Chính hay không?”

“Ta đã từng tiếp xúc với hắn.”

Bạch Phục Linh không biết Điền Đường đang muốn làm cái gì, chỉ là theo nàng giải thích, “Bạch gia có mở một tiệm thuốc, vẫn luôn giúp người làm việc thiện, đôi lúc Lý Chính bị bệnh, cũng sẽ mời cha ta tới nhà khám bệnh.”

Điền Đường gật đầu: “Liệu ta có thể gặp Lý Chính một lần sao?”

Bạch Phục Linh khiếp sợ nhìn nàng: “Ngươi không phải là muốn mang tất cả mọi người trong trấn Phong Thu đến thôn Điền gia chứ? Ý của ta không phải nói việc này không tốt, bọn họ cũng quả thật rất đáng thương, nhưng thôn Điền gia nhỏ như vậy, chỉ sợ không chứa nổi nhiều người như thế. Hơn nữa... Hơn nữa đột nhiên nhiều người như vậy đến, chỉ sợ không dễ kiểm soát.”

Trấn Phong Thu là trấn nhỏ lớn nhất của vùng phụ cận, toàn bộ dân số trong trấn có năm, sáu trăm người, lần này thổ phỉ đột nhiên tấn công, thôn dân trên trấn ít nhiều sẽ có thương vong, nhưng mục tiêu của thổ phỉ chủ yếu vẫn là tiền tài và thức ăn, nếu chỉ là vấn đề cướp bóc, vậy thì tất nhiên sẽ không ra tay giết người. Sẽ không dễ dàng gì để đưa tất cả mọi người vào thôn.

Trước đó hắn đã đi đến thôn Điền gia vài lần, nhiều nhất cũng chỉ năm, sáu chục người, chỉ cần cho những người này đủ thời gian, sớm hay muộn sẽ hòa nhập với thôn Điền gia, nhưng nếu là một lần mấy trăm người, dù thôn Điền gia hiện tại có thần nữ che chở đi chăng nữa, cũng không có khả năng tiếp nhận toàn bộ.

Điền Đường nhìn Bạch Phục Linh vẫn đang căng thẳng, nàng liền bật cười: “Ngươi cho rằng ta đi tìm Lý Chính là vì để cho hắn đồng ý, để cho ta mang thôn dân của trấn Phong Thu đi sao? Nếu như ta thực sự làm vậy, chẳng phải là ta đang muốn nói với Lý Chính rằng chính ta đang tạo phản sao.”

Thôn Điền gia cũng từng có chức vị tương tự như Lý Chính, sau khi thổ phỉ đến đột kích, trong thôn chỉ còn lại những người già, trong đó không có một người nào phụ trách, lúc này Điền Đường phải đứng ra, lấy thân phận thần sứ để có thể thoải mái được các thôn dân tín nhiệm.

Sau đó lại có nhiều người đến thôn Điền gia, họ đều là những người ly tán, không những thế họ vẫn đang đắm chìm trong cảm xúc tuyệt vọng, đối với họ thôn Điền gia chính là hy vọng, cũng là nơi họ thuộc về, bọn họ là người đến sau, cho nên khi hòa nhập vào thôn Điền gia, họ sẽ có ý thức đặt mình vào vị trí thấp.

Cho dù Điền Đường chỉ là một hài tử, nhưng ở trong mắt mọi người, thứ họ nhìn thấy chính là thần nữ phía sau lưng nàng chứ không phải là Điền Đường.

Nhưng trấn Phong Thu thì lại trái ngược hoàn toàn, trấn Phong Thu còn có người trưởng quản, Điền Đường muốn mang vài người đi không phải là vấn đề gì quá lớn, nhưng nếu như muốn mang toàn bộ thôn dân đi, thì sẽ không khác gì tuyên chiến cả.

Dưới tình huống đó, thôn Điền gia bây giờ còn đang trong giai đoạn khởi đầu cũng sẽ hoàn toàn bại lộ, đối với kế hoạch của Điền Đường thì điều này vô cùng bất lợi, đối với sự phát triển của Điền gia thôn cũng sẽ bất lợi không kém..

Dù sao trong mắt mọi người cái gọi là thần nữ, ở chỗ Điền Đường chẳng qua là một cái bọt biển, nếu thôn Điền gia như thật sự gặp chuyện, cũng sẽ không hề có bất kỳ thần nữ nào xuất hiện để ban phát thần lực, cũng không có chuyện phất tay một cái là có thể giải quyết vấn đề.

Lúc này Bạch Phục Linh mới phát hiện ra mình đã nghĩ sai rồi, kỳ thật vấn đề này không khó nghĩ đến, nếu như sau lưng thôn Điền gia không có “thần nữ”, hắn tuyệt đối sẽ không có những suy đoán như vậy, chính bởi vì sau lưng thôn Điền gia có chỗ dựa vững chắc như vậy, hơn nữa Điền Đường tuổi vẫn còn rất nhỏ, hắn mới có thể theo bản năng cảm thấy Điền Đường tìm Lý Chính là vì vấn đề này.

Chuyện này bị Điền Đường vạch trần, Bạch Phục Linh cũng có chút ngượng ngùng: “Là ta nghĩ sai rồi, kỳ thật ta chủ yếu muốn hỏi, chúng ta nên giải quyết những người của trấn Phong Thu như thế nào? Bây giờ suy ngẫm lại, hình như bọn họ cũng có chút đáng thương.”

“Trong tương lai thì có thể, nhưng hiện tại thì không được.”

Điền Đường lắc đầu, “Chẳng qua chúng ta cần phải gặp Lý Chính thì mới có thể biết nên làm gì, dù sao ta cũng muốn xem thử rốt cuộc Lý Chính là dạng người như thế nào.”

Điền Đường thích làm những việc “Kê thuốc đúng bệnh”, là người nắm quyền của trấn Phong Thu, nàng cũng cần biết Lý Chính này đến tột cùng có tính cách gì, tính tình gì, quan trọng nhất là suy nghĩ của hắn đối với quyền lực ra sao.

Nếu như muốn tiếp nhận những người của trấn Thu Phong, để cho bọn họ có thể trở thành thôn dân của thôn Điền gia, đến lúc đó người cần phải nói chuyện nhất chính là nàng.

Nàng không cần người biết chỉ tay năm ngón đối với chuyện của thôn Điền gia.

Bạch Phục Linh đã hiểu ý mà Điền Đường nói, chính bởi vì như thế, ánh mắt hắn nhìn Điền Đường cũng đã thay đổi rất nhiều. Hắn biết Điền Đường rất thông minh, nhưng trong chuyện này, ý nghĩ của Điền Đường lại ở một khía cạnh khác hoàn toàn so với tư duy của hắn.

Điền Đường không muốn lập tức sáp nhập cư dân trấn Phong Thu vào thôn Điền gia, nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ từ bỏ thôn dân của trấn Phong Thu này, không, không đúng, thay vì nói nàng muốn những thôn dân này, không bằng nói thứ nàng muốn chính là trấn Phong Thu.

Nàng muốn nhập trấn Phong Thu vào thôn Điền gia, một khi kế hoạch này thành công, thôn Điền gia sẽ không còn thuộc về trấn Phong Thu, ngược lại trấn Phong Thu sẽ biến thành trấn Phong Thu dưới trướng của thôn Điền gia.

Bảng nhiệm vụ trò chơi xuất hiện trước mắt của Điền Đường.

[Phát động nhiệm vụ chính tuyến, nhiệm vụ trấn nhỏ cấp một chính thức khởi động]

[Nhiệm vụ cấp trấn nhỏ: Thôn xóm: Cấp mười (2/10), khu an toàn: 100 km2 (9/100), ruộng tốt: Mười mẫu (2/10), Kỹ năng sinh hoạt: Cấp mười (2/6)]

Đi vào trấn Phong Thu, tình huống tổng thể có vẻ tốt hơn một chút so với trong tưởng tượng, tuy rằng toàn bộ trấn nhỏ này hầu như đều ở trạng thái hỗn loạn, nhưng trạng thái của đa số người dân vẫn còn tính là khá ổn.

Còn tình huống giấu ở trong bóng tối thì dù là Điền Đường hay là Bạch Phục Linh cũng đều không đành lòng nhắc đến, cũng không dám nhắc đến.

Đối với người sống sót mà nói, hiện tại có thể yên bình đứng ở chỗ này mới là chuyện quan trọng nhất.

Hai người đi thẳng một đường đến chỗ của Lý Chính.

Lý Chính của trấn Phong Thu tuy nói là Lý Chính của toàn bộ trấn Phong Thu, nhưng thật ra quyền lợi cũng không lớn đến vậy, chỗ ở cũng chỉ là một nơi bình thường, ít nhất nhìn từ bên ngoài xem xét tình hình trong nhà Lý Chính không có gì quá bất ngờ.

Trên đường đi, Bạch Phục Linh giới thiệu đơn giản về tình huống của Lý Chính cho Điền Đường nghe.

Tóm lại thì tính tình của Lý Chính không tệ, ở cạnh người này thì cảm giác khá tốt, ngày thường ở chung cùng mọi người cũng không kiêu căng, bản thân trấn Phong Thu này cũng không lớn, cho dù có chuyện cũng đều là chút chuyện lông gà vỏ tỏi, không cần hắn phải đến tham dự, chỉ có lúc nào đó cần hắn buộc phải xuất hiện hắn mới xuất hiện.

Tới trước cửa, Bạch Phục Linh chủ động tiến lên gõ cửa.

Chỉ trong chốc lát cửa lớn đã lặng lẽ được mở ra, người bên trong lên tiếng trước: “Nhà của chúng ta không có gì cả, thật sự là không có gì cả.”

“Xin chào, ta là Bạch Phục Linh ở hiệu thuốc Bạch gia phía trên trấn.”

Chỉ nói một câu ngắn ngủi thì toàn bộ cửa đã bị kéo mở ra, người ở bên trong cánh cửa chỉ bọc quanh người một tấm vải dệt màu xám, đang mong chờ nhìn vào Bạch Phục Linh: “Bạch tiểu đại phu? Thật sự là ngươi?”

Chỉ nói một câu hắn liền lập tức xoay người chạy về trong phòng.

“Cha, Bạch đại phu tới, cha!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play