Điền Đường nhắm mắt, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự tò mò của Bạch Phục Linh.
Nàng cũng muốn giấu diếm, nhưng vừa nghĩ tới sự thông minh của phụ tử Bạch gia, chuyện giấu diếm sớm muộn gì cũng sẽ để lộ ra manh mối, thay vì bị bọn họ nắm được “nhược điểm” của nàng, còn không bằng chủ động để lộ, dù sao có thần nữ ở đây, sự tồn tại như thôn Điền gia đều có thể hiểu được, nàng chỉ tạm thời được thần nữ giao cho thần lực mà thôi, thật sự không có gì quá là ghê gớm. Bằng cách này, nàng có thể tránh đi một mối nghi ngờ.
Tốc độ xe ngựa so với tốc độ đi bộ nhanh hơn không ít, Bạch Phục Linh đã dùng hết mọi cách để tìm kiếm Tam Thất trên người của Điền Đường, nhưng vẫn không có cách nào tìm ra được, càng về sau hắn cũng không tiếp tục nữa, thay vào đó là bắt đầu quan sát tình hình bên ngoài xe ngựa.
Khi họ sắp đến thị trấn, Bạch Phục Linh đột nhiên kêu dừng xe ngựa. “Dừng xe, mau dừng xe!”
Hét xong, Bạch Phục Linh nhanh chóng vén rèm trước xe ngựa, sau đó vội vã xuống xe.
Điền Đường liền vén rèm lên, đợi đến khi thấy rõ tình cảnh cách đó không xa, nàng liền đứng yên tại chỗ.
“Đi tìm hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra.”
Phu xe vội vàng chạy đi hỏi thăm.
Không lâu sau, phu xe trở về, hốc mắt đều đỏ: “Lại là đạo tặc ngàn đao giết người, lần này thổ phỉ cướp đã đến trấn!!!”
Điền Đường nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Trước đó xảy ra chuyện không phải đám thổ phỉ kia đã bị tiêu diệt rồi hay sao?”
“Những binh lính kia vô dụng, thổ phỉ không dám chọc bọn họ, bọn họ cũng không dám chọc thổ phỉ.”
Bạch Phục Linh cũng hạ giọng, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
[Phát động nhiệm vụ (tiêu diệt thổ phỉ), độ khó nhiệm vụ: khó khăn, thời gian nhiệm vụ: Một tháng, có tiếp nhận hay không?]
Điền Đường cúi đầu.
Chính bởi vì những tên thổ phỉ đó, mà cha và nương của nàng vẫn chưa rõ sống chết.
[Có, tiếp nhận]
“Ta… Ta đi hỏi thăm tình hình?”
“Hay là để ta đi, dù sao ta vẫn còn nhỏ, bọn họ sẽ không cảnh giác.”
Điền Đường nhảy ra khỏi xe ngựa, “Hy vọng tình hình trong trấn không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ.”
Trấn Phong Thu ban đầu không quá phồn hoa, nhưng tổng thể vẫn đủ thấy được tình hình ổn định, trong khi trấn Phong Thu hiện tại, mọi người dường như hoàn toàn mất đi ý muốn để sống sót.
Ở bên ngoài trấn Phong Thu, thậm chí còn có thể nhìn thấy những vết máu vẫn còn khá mới.
Điền Đường không muốn tưởng tượng những chuyện đã xảy ra trên trấn, giống như lúc trước thổ phỉ đã từng tập kích những thôn trang nghèo khổ, nàng không muốn xác nhận tung tích của những người mất tích kia.
Tuy rằng xuyên không về cổ đại, đi vào một thế không ổn định và loạn lạc có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào, nhưng dù sao Điền Đường vẫn là người đến từ thế giới hiện đại, nàng đã sớm quen với một cuộc sống yên bình và vui vẻ, nhưng khi phải đối mặt với thời kỳ loạn lạc hiện tại, chính nàng cũng không dám đối mặt với hiện thực.
Nhưng cục diện bây giờ khiến nàng chẳng thể trốn tránh được.
Trấn Phong Thu vừa mới bị thổ phỉ tập kích, các thôn dân trên trấn giống như chim sợ cành cong, cho dù chỉ là một chút động tĩnh nhỏ, cũng có thể khiến cho bọn họ theo bản năng co rúm người lại. Lúc Điền Đường tiến đến gần chỗ họ, có không ít người theo bản năng đã quay sang nhìn nàng, nhưng nhận ra nàng cũng chỉ là một hài tử mà thôi, sau đó mới cảm thấy yên lòng, bọn họ lại rơi vào trạng thái chán nản, nơm nớp lo sợ như cũ.
Trạng thái như vậy, Điền Đường không phải là chưa từng trải qua, lúc ban đầu thôn Điền gia gặp những chuyện không may, tất cả mọi người dường như đều trở thành một cái xác vô hồn, họ không biết mình nên đi về nơi nào, cũng không biết nên làm gì, kể cả Điền Đường cũng vậy.
Nếu như không phải lúc đó trò chơi thăng cấp, kích hoạt chế độ 2.0, có lẽ nàng cũng sẽ trở thành bộ dạng giống như họ. Trò chơi cập nhật, bất kể là đối với nàng hay là đối với thôn dân thôn Điền gia, đều cố gắng dùng hết sức lực để chống đỡ, cũng chính bởi vì như vậy, bọn họ mới có thể vượt qua đoạn thời điểm khó khăn nhất lúc ban đầu.
Hiện tại tình huống trấn Phong Thu cũng tương tự như thôn Điền gia lúc trước.
Điền Đường nhìn quanh bốn phía, cuối cùng đi về phía trước mặt một lão phu nhân, ngồi xổm xuống nói chuyện với bà: “Nãi nãi.”
Lão phu nhân tóc đã hoa râm, phản ứng có chút chậm chạp, sau khi Điền Đường nói xong, một hồi lâu mới định thần trở lại, đôi mắt ngơ ngác nhìn Điền Đường.
“Nãi nãi, ta muốn hỏi một chút về tình hình trong trấn.”
“Đi mau, ngươi nhanh rời đi, bọn cướp đang đến, bọn cướp sẽ đuổi theo ngươi!!!”
Người phụ nữ lớn tuổi bám lấy Điền Đường, đột nhiên hét lên.
Điền Đường vội vàng nắm chặt tay bà: “Nãi nãi, không sao cả, đã không sao nữa rồi, thổ phỉ đã chạy mất, bọn họ đều đã không còn ở đây nữa.”
Dưới sự trấn an của Điền Đường, tâm tình lão phu nhân đã dần dần bình phục, lão mờ mịt nhìn bốn phía, sau khi trấn Phong Thu hoàn toàn bị tập kịch, tất cả mọi người không thể tin được chuyện này là sự thật.
Biểu cảm của mọi người thay vì nói là đau thương, không bằng nói là chết lặng thì đúng hơn.
“Sớm muộn gì cũng vậy thôi.” Lão phu nhân đột nhiên nở nụ cười, nàng nắm chặt lấy tay Điền Đường, “Tiểu cô nương, hiện tại bên ngoài đang có chiến tranh, hãy sớm chuẩn bị một chút, không chừng ngày nào đó liền đánh tới trấn Phong Thu, chỉ là bọn thổ phỉ tới sớm hơn, chỉ là chúng tới sớm mà thôi.”
Thôn Điền gia cùng trấn Phong Thu khác nhau ở chỗ, thôn Điền gia giấu ở chỗ sâu, nơi như vậy sẽ không ai đến tranh đoạt, mà trấn Phong Thu lại ở bên ngoài, tuy rằng tương đối phồn hoa, nhưng lại dễ bị chiến tranh ảnh hưởng hơn.
Điền Đường đã từng trải qua đoạn thời gian kia ở thôn Điền gia, nàng thậm chí cũng không hề nhận ra được mình đang ở trong giai đoạn bùng nổ chiến tranh, mãi cho đến khi thôn Điền gia bị thổ phỉ tập kích, ngay sau đó nàng mới dần dần tiếp xúc đến những chuyện này.
Trên thực tế, nếu là ở thời đại yên bình, xác suất thôn Điền gia bị thổ phỉ tập kích cũng sẽ nhỏ hơn một chút.
Lão phu nhân hoàn toàn chìm đắm trong đau khổ, Điền Đường không có cách nào để lấy thêm thông tin từ lão phu nhân, Điền Đường dứt khoát đứng lên, đi về phía xe ngựa.
Hai chiếc xe ngựa dừng ở chỗ này, khó tránh khỏi sự chú ý của mọi người, nếu như bọn họ thật sự thân ở trong đám dân tị nạn, có lẽ an nguy của bọn họ đều rất khó cam đoan, nhưng hiện tại trấn Phong Thu vừa mới gặp đả kích, mọi người sẽ chẳng hồi phục tâm trí trong thời gian ngắn được, họ cũng sẽ không mấy quan tâm đến xe ngựa đang vận chuyển gì.
Sau khi Điền Đường đến gần, đối diện với Bạch Phục Linh, nàng chỉ có thể lắc đầu.
“Ta hỏi thăm cũng không được, hiện tại bọn họ căn bản không còn một chút tâm tư nghe ta nói chuyện.”
Bạch Phục Linh nhìn những thôn dân vẫn đang chán nản, ánh mắt liền hiện lên vài phần đau thương: “Nếu như chúng ta còn ở trong trấn...”
Bạch Phục Linh cười khổ: “Bạch gia chúng ta mặc dù coi như có tiền, nhưng chỉ muốn tìm kiếm con đường sinh tồn trong thời điểm loạn lạc này mà thôi, nếu chỉ lấy thân phận thầy thuốc, còn có thể sống sót, nhưng nếu như có ý nghĩ khác, chỉ sợ không còn bao lâu nữa, Bạch gia sẽ hoàn toàn biến mất trong thiên hạ này.”
Lý do rất đơn giản, Bạch gia nếu chỉ là đại phu, chỉ là bán thuốc, ở cái thế giới đầy loạn lạc này họ sẽ được xếp vào nhóm “hữu dụng”, mặc kệ cho họ có đụng vào bất cứ thế lực nào, nể tình người Bạch gia có một thân y thuật cao minh, cơ bản họ đều sẽ tha cho bọn hắn một mạng.
Nhưng nếu Bạch gia bọn họ cũng bắt đầu bồi dưỡng binh lực của mình, vậy thì không còn là đại phu đơn thuần, lúc này nếu không cẩn thận đụng phải thế lực bên nào, Bạch gia sẽ biến thành uy hiếp, nếu là uy hiếp, cách tốt nhất là tiêu diệt càng sớm càng tốt.
Ở trong thời kỳ loạn lạc này, muốn đứng về phía phe nào, hoặc là bản thân mình thực lực hùng hậu, hoặc là cực kỳ khí thế ngạo nghễ, không sợ bất kỳ thứ gì. Mà Bạch gia với tư cách là thường dân, thân phận đại phu của họ không thể quá cường thế, cũng không gây ra bất kỳ điều gì, nếu muốn sống sót, nhất định bản thân không nên có một chút dị tâm nào.