Lúc này Bạch Phục Linh như hiểu ra điều gì đó: “Cho nên ngươi mang theo Tam Thất đi lên thị trấn, là muốn đổi một ít bạc?”
“Phải.” Điền Đường không ngần ngại mà trả lời, “Ngươi muốn lên trấn, dẫn ta theo cùng, vừa vặn ngươi có thể mang Tam Thất mà ngươi tích góp được bán đi, như vậy ngươi cũng có thể đổi lấy một chút tiền.”
Hiện tại thứ duy nhất mà nàng có thể bán cũng chính là Tam Thất, tuy giá cả thứ này rẻ, nhưng nếu như bán nhiều một chút, vậy thì có thể kiếm một khoản lớn.
Bạch Phục Linh theo bản năng mở miệng nói: “Ngươi có thể bán Tam Thất cho ta, ta thay ngươi đem bán.”
Thói quen làm ăn nhiều năm khiến lời nói của hắn thốt ra mà không có bất kỳ suy nghĩ nào.
Lời vừa nói ra, hắn đã ngay lập tức bịt miệng của mình lại.
Lần này hắn tới tìm Điền Đường thương lượng về chuyện Tam Thất, tất nhiên lần này cũng không giống với những lần trước đây, lúc trước là Điền Đường chủ động muốn bán Tam Thất cho hắn, nhưng lần này là cha hắn kêu hắn đến tìm Điền Đường, xem liệu họ có thể giúp đỡ được gì hay không.
Đơn giản mà nói, hắn cũng không phải vì một chút lợi nhuận mà đến.
Hắn cũng không dám!
Lúc trước không biết chuyện thôn Điền gia, số tiền này cũng có gan mà kiếm, nhưng hiện tại khi biết rõ quan hệ giữa Điền Đường và thần nữ, hắn còn thốt ra suy nghĩ kiếm giá chênh lệch, quả thật không thích hợp lắm, cũng thật thiếu suy nghĩ.
Nếu để cho cha hắn biết, nhất định hắn sẽ bị đánh hắn một trận nhừ tử.
Nghĩ đến đây, Bạch Phục Linh liền lập tức sửa lại lời mình vừa nói: “Không phải, ý của ta không phải là vậy, ý ta là vừa khéo ta cũng muốn lên trấn trên, ngươi có thể đem Tam Thất muốn bán cho ta, ta sẽ thay ngươi mang đi bán, kiếm được tiền ta sẽ đưa toàn bộ cho ngươi, ta tuyệt đối sẽ không tham của ngươi một đồng nào.”
Điền Đường không để ý tới những lời nói đầy mâu thuẫn của hắn, nàng chỉ nhìn hắn: “Người phía sau ngươi cần khoảng bao nhiêu Tam Thất?”
Bạch Phục Linh có chút sửng sốt, tâm tư khẽ lay động. Nhưng rồi hắn đã thành thật nói: “Rất nhiều.”
“Ta có thể đi xem với ngươi không?”
Điền Đường tiếp tục hỏi, “Tất nhiên, ta sẽ không xuất hiện, chỉ đứng sau lưng ngươi mà thôi, nếu được, việc kinh doanh Tam Thất này có thể giao lại cho ngươi.”
Bạch Phục Linh theo bản năng cầm lấy một góc bàn: “Ý của ngươi là?”
Điền Đường gật đầu: “Chính là ý mà ngươi hiểu, những ngày này ngươi ở thôn Điền gia chắc hẳn là cũng đã chú ý tới, cho tới bây giờ thần nữ chưa từng là người thích ban phát miễn phí một thứ gì cả, đối với các thôn dân khác như vậy, đối với ngươi cũng giống như vậy, nếu như ngươi thật sự muốn hỗ trợ làm việc, nếu không cho ngươi lợi ích tương ứng, đó không phải là phong cách làm việc của thần nữ.”
Những loại chuyện giết lừa này, Điền Đường nhất định sẽ không bao giờ làm, hiện tại nàng thiếu nhất chính là người, nhân tài vốn đã khan hiếm, huống chi còn là thế gia y dược chuyên nghiệp như Bạch gia, đây chính là người nàng muốn tìm.
“Ta... Ta... Ta…” Bạch Phục Linh bỗng dưng đứng dậy, “Ta đi hỏi cha ta đã.”
Nói xong, Bạch Phục Linh cũng không nói thêm bất cứ điều gì với Điền Đường, hắn liền xoay người chạy về nhà.
Điền Đường cũng không sốt ruột chút nào, sau khi Bạch Phục Linh rời đi, nàng bắt đầu kiểm kê số hàng tồn kho của mình.
Khoai lang vừa đủ, khoai tây vừa đủ, đậu tương thì vẫn cân đối.
Gạo trồng ít, bán cũng ít, không chênh lệch lắm nên cũng cân bằng thu chi.
Còn lại một ít cây trồng cũng không quá chênh nhau, dù sao mỗi ngày nàng đều kiểm tra tình trạng tồn kho, sẽ không để cho cây trồng nào đó tồn kho quá nhiều, nhưng cũng sẽ không để nguồn cung quá thiếu hụt.
Sợi gai và củ cải đường cũng vừa thu hoạch được vài lần, có thể tích góp thêm một chút.
Cuối cùng chính là Tam Thất.
Trong khoảng thời gian này, cứ cách ba ngày sẽ có một nhóm thu hoạch Tam Thất cố định, nhưng bởi vì không có lượng tiêu thụ nhiều, cho nên đều đã chất thành đống ở trong kho hàng của đại sảnh giao dịch, đến bây giờ tổng cộng tích góp được 2000 cân Tam Thất.
Lúc trước Bạch Phục Linh còn chưa tới thôn Điền gia để định cư, trực tiếp đưa 10 lượng bạc, dựa theo giá 20 văn một cân để mua 500 cân tam thất.
Khi đó Điền Đường còn chưa hỏi, Bạch Phục Linh đã nói thẳng nguyên nhân cho nàng.
Điền Đường ba lần giao dịch với Bạch Phục Linh, lần đầu tiên là 6 đồng 1 cân, lần thứ hai tính 7 đồng 1 cân, lần thứ ba trực tiếp tăng lên 20 đồng một cân, đây cũng không phải là hắn cố ý ép giá hay gì cả, chỉ là hiện tại giá cả của Tam Thất chính là như vậy.
Loại dược liệu Tam Thất này, hiệu quả sử dụng từ sớm đã được công nhận, nhưng cho dù là vậy, bình thường cũng không được mọi người chú ý đến quá nhiều, nhưng hiện tại thiên hạ này vẫn chưa được ổn định, các nơi cần dùng đến Tam Thất cũng ngày càng nhiều, mà dược lại thuộc nhóm hàng hóa tiêu dùng cần thiết, sử dụng ít một chút, dựa theo tốc độ sinh trưởng bình thường của Tam Thất, đợi đến nhóm Tam Thất tiếp theo được thu hoạch không biết cần bao nhiêu thời gian, giá cả tự nhiên sẽ trở thành mỗi ngày một giá.
Lần trước giá của Tam Thất là 20 đồng, không biết lần này có thể bán ra với giá bao nhiêu.
Nếu như dựa theo sự gia tăng về giá cả của Tam Thất, lần này nếu như 2000 cân Tam Thất được bán đi, hẳn là đủ cho Điền Đường tiêu xài một khoảng thời gian, nhà gỗ vẫn cần được xây, đường đất cũng cần được trải, ít nhất trong phạm vi thôn Điền gia hiện tại, nàng vẫn hy vọng có thể trải toàn bộ đường đất bằng.
Không lâu sau đó, Bạch Phục Linh thở hồng hộc chạy trở về, cho đến khi đứng ở trước mặt Điền Đường, vẫn còn đang thở một cách khó khăn. Điền Đường vẫn không để ý đến hắn, chờ Bạch Phục Linh lấy lại hơi thở bình thường thì mới ngẩng đầu lên.
“Cha ta đã hung hăng mắng ta một trận.” Bạch Phục Linh nói, sau đó hắn đột nhiên nở một nụ cười, “Nhưng cha đã đồng ý để ta làm việc này với ngươi. Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không kiếm quá nhiều, cha ta nói, thần nữ muốn kiếm số tiền này, nhất định là vì thôn Điền gia, chúng ta chỉ kiếm chút tiền lặt vặt là được.”
Điền Đường tin tưởng nhân cách của Bạch Phục Linh, nàng chủ động nói: “Có thể kiếm nhiều hơn một chút cũng không sao, dù sao đây cũng là một vụ làm ăn lâu dài, người Bạch gia các ngươi nếu muốn sống qua ngày, nhất định cũng không thể thiếu tiền, bằng không đến lúc đó ta chỉ sợ là không được ăn bánh ngọt của Bạch phu nhân làm.”
Bạch Phục Linh sửng sốt, lập tức bật cười: “Ừ.”
Hẳn nên đáp lời như vậy, nhưng hắn lại nghĩ tới lời của cha lúc trước, vừa rồi khi nói chuyện này với cha, cha hắn nói “Vụ làm ăn này không nên chỉ nhìn ở trước mắt”.
Lúc trước hắn vẫn còn đang tự hỏi những lời này rốt cuộc có ý gì, nhưng bây giờ khi nghe Điền Đường nói, hắn đột nhiên hiểu được ý nghĩa ẩn chứa của những lời này.
Nếu chỉ nghĩ đến những thứ ở trước mắt, bọn họ quả thực có thể kiếm được một số tiền rất lớn, thậm chí là một số tiền vô cùng đáng kể.
Nhưng đối với Bạch gia hiện tại mà nói, tiền ngược lại chỉ là thứ yếu, quan trọng là “thôn Điền gia”.
Trong lúc khó khăn, loạn lạc, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, tính mạng mới là thứ quan trọng nhất, dùng tiền tài đổi lấy một nơi trú ẩn có thể giữ được mệnh, quả thực là rất thích hợp để giao dịch làm ăn.
Sáng sớm hôm sau, hai cỗ xe ngựa lần lượt rời khỏi thôn Điền gia, hướng mà họ đi đến chính là thị trấn.
Bạch Phục Linh cùng Điền Đường ngồi ở trên cùng một chiếc xe ngựa, chiếc xe ngựa phía sau dùng để chứa “Tam Thất”.
Nhưng Bạch Phục Linh biết rất rõ, chiếc xe ngựa phía sau chỉ là một chiếc xe ngựa rỗng, không hề có bất cứ thứ gì cả. Kể cả Tam Thất.
Hắn nhìn Điền Đường, trong ánh mắt ẩn chứa sự kính phục, thậm chí có nhiều lúc hắn nhịn không được muốn tìm thử xem rốt cuộc Điền Đường đã giấu Tam Thất ở chỗ nào, nhưng dù sao đây cũng là thần lực của thần nữ, chỉ là hắn không hề nghĩ tới việc thần lực vẫn có thể sử dụng sau khi rời khỏi thôn Điền gia.