Dọc theo đường đi, Điền Ngưu nói rất nhiều chuyện về thôn Điền gia.

Lượng tin tức quá lớn, coi như là mọi người sáng sớm đã tới dự định làm việc, cũng cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

“Xin hỏi, chúng ta tới nơi này là phải làm việc sao?”

“Đương nhiên phải làm việc!” Điền Ngưu lập tức gật đầu.

Mọi người vừa muốn gật đầu, Điền Ngưu lại tiếp tục nói: “Người trong thôn ai cũng đều phải làm việc, không làm việc là sẽ chết đói, lại nói, thần nữ yêu thích người cần cù làm việc.”

“Ý của ngươi là chúng ta không phải làm cho đại địa chủ sao?”

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Điền Ngưu.

“Thôn Điền gia chúng ta không có đại địa chủ, các ngươi tới thôn Điền gia, thì chính là thôn dân của thôn Điền gia.”

Điền Ngưu dẫn người đến gần từ đường, nói tiếp: “Các ngươi tạm thời ở chỗ này trước, chăn mền, đệm giường đều đã có sẵn, y phục, cũng có thể mặc quần áo cũ của người trong thôn trước kia, muốn làm việc kiếm tiền có thể đi đại sảnh giao dịch xem, nơi đó có rất nhiều việc có thể kiếm tiền, nếu còn chỗ nào không hiểu, có thể tới tìm ta, cũng có thể đi tìm nam hài tử trước đó dẫn các ngươi tới kia, nhưng mà tận lực đừng quấy rầy Điền gia tiểu muội, nàng là thần sứ, người bình thường như chúng ta khi không có việc gì cũng không dám đi ầm ĩ.”

Nói xong một chuỗi dài, Điền Ngưu lưu lại một câu nói muốn đi trước, xoay người rời đi.

Để lại những người dân vẻ mặt mờ mịt mới lâm vào trong khiếp sợ.

May mà trong từ đường có người chào hỏi bọn họ, lại tỉ mỉ giải thích cho bọn họ làm sao ở lại từ đường.

Hiện tại những người ở trong từ đường này cũng không phải dân bản địa thôn Điền gia, đối với những người mới tới này rất có đồng cảm, cũng kể chuyện xảy ra trước khi bọn họ đến.

Thật lâu sau, những người này mới cuối cùng cũng hiểu được, bọn họ tới nơi này cũng không phải tới làm cho đại địa chủ, mà là thực sự trở thành thôn dân của thôn Điền gia, bọn họ vẫn có được tự do, còn có thể dựa vào bản thân kiếm tiền sinh hoạt ở thôn Điền gia.

“Nương, người nghỉ ngơi ở đây trước đi, ta đi xem có công việc gì.”

“Được được được, như vậy cũng được.”

Trước kia Triệu Kim Hỏa cũng không phải người huyện Khê Lâm, chỉ vì chiến tranh, không thể không mang theo mẫu thân liên tục di chuyển, ngay cả thôn Điền gia hắn cũng không nhớ rõ là chỗ đặt chân thứ bao nhiêu.

Lúc trước hắn cũng đi qua rất nhiều nơi, muốn làm công kiếm tiền cho người ta, nhưng mỗi lần ai đó nghe nói hắn có một lão nương ốm yếu, thái độ đối với hắn sẽ thay đổi.

Cũng không phải những người đó không có đồng tình, mà là ở niên đại này, người dẫn theo người thân phiền toái hơn rất nhiều so với người bình thường.

Nhưng dù vậy, Triệu Kim Hỏa cũng không muốn bỏ lại mẫu thân, thẳng đến khi đi tới thôn Điền gia.

Sau khi đi ra khỏi từ đường, trước tiên hắn đi nơi mà người kia gọi là [ đại sảnh giao dịch], cố lấy dũng khí hỏi người khác phải làm như thế nào mới có thể kiếm tiền, rất nhanh liền biết được cách kiếm tiền được ở thôn Điền gia, một nhiệm vụ là đi trên núi chặt gỗ, một nhiệm vụ khác là hái thuốc, còn có một ít công việc khác trong thôn cũng sẽ được trả tiền.

“Ai, ngươi có khí lực rất lớn sao?”

“Lớn, khí lực của ta rất lớn!”

“Như vậy đi, ta thấy ngươi hẳn là người mới tới, trong tay cũng không có dụng cụ đốn củi, ngươi theo ta lên núi chặt gỗ, đến lúc đó gỗ bán đi ta cho ngươi một nửa tiền được không?”

“Được, có thể.”

“Vậy ngươi đi theo ta, ta là Vương Tú Tú, ngươi tên gì?”

“Triệu Kim Hỏa, ta là Triệu Kim Hỏa, vừa tới thôn Điền gia.”

“Ta biết, nhìn quần áo trên người ngươi ta đã biết, đi thôi, ngươi cùng ta lên núi.”

Vương Tú Tú dẫn theo Triệu Kim Hỏa đi lên một ngọn núi gần đó, trong khoảng thời gian này gỗ trên ngọn núi nhỏ gần thôn Điền gia đều đã bị chặt không còn nhiều lắm, ngọn núi này có chút xa, mỗi lần Vương Tú Tú kéo gỗ trở về so với lúc trước càng vất vả hơn.

Cho nên nàng mới muốn tìm người hỗ trợ, như vậy ít nhiều có thể kiếm nhiều một chút.

Triệu Kim Hỏa chỉ đi theo Vương Tú Tú lên núi, lúc Vương Tú Tú chặt cây thì hỗ trợ xử lý, chỉ chốc lát sau liền chặt xuống một khúc gỗ hoàn chỉnh.

Hắn cho rằng là hai người cùng nhau khiêng đầu gỗ trở về, không nghĩ tới Vương Tú Tú lại đi chặt một cây khác.

“Đã nói rồi, chúng ta mỗi người khiêng một khúc gỗ trở về, ta liền cho ngươi một nửa khúc gỗ kia, còn lại thì là phần của ta.”

“Một khúc gỗ lớn như vậy, ngươi có thể làm được không?”

“Ta làm được.”

“Ngươi không thành vấn đề là được, đi thôi, hiện tại cũng nên trở về.”

Nói xong, Vương Tú Tú không đợi hắn nói chuyện, dẫn đầu kéo gỗ về thôn.

Triệu Kim Hỏa đi theo phía sau nàng trở về, tựa như hắn nói, một khúc gỗ lớn như vậy, dù là hắn cũng thấy vất vả, huống chi là nữ nhân như Vương Tú Tú, nhưng nhìn bộ dáng Vương Tú Tú, tựa hồ bất kể như thế nào cũng phải khiêng khúc gỗ trở về, trong lòng hắn ít nhiều có vài phần kính nể nàng.

Hai người một trước một sau kéo gỗ trở về, bởi vì gỗ rất lớn, quá trình đốn cây và kéo cây lúc trước cũng mất rất nhiều sức lực, lúc trở về sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.

Vương Tú Tú bảo Triệu Kim Hỏa cùng nàng đặt gỗ ở bên ngoài đại sảnh giao dịch, sau đó dẫn người đi vào đại sảnh giao dịch, đem gỗ bán đi, lại giao một nửa số tiền kiếm được cho Triệu Kim Hỏa: “Đây là tiền công của ngươi, ba đồng có thể mua một phần cơm.”

Triệu Kim Hỏa làm theo lời nhắc nhở của Vương Tú Tú, đi tới nơi mua cơm: “Phía sau cái này là cái gì?”

Vương Tú Tú chạm vào nút phát ra giọng nói phía dưới, “A, bởi vì các ngươi là người mới tới, cho nên ba bữa cơm đầu tiên không cần tiền, về sau thì cần dùng tiền mua cơm, tuy nhiên bản thân cũng phải tự chuẩn bị chén, ngươi có thể đi lấy trong từ đường, lát nữa lại đây mua, bây giờ ta về trước.”

Triệu Kim Hỏa cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể mờ mịt làm theo lời.

Thẳng đến không lâu sau đó cầm khoai lang nướng nóng hầm hập cùng cháo khoai lang trong tay, hắn vẫn có cảm giác rất không chân thật.

Bởi vì được hắn nhắc nhở, những người đi cùng hắn cũng được ăn thức ăn nóng hổi, toàn bộ trong từ đường đều tràn ngập mùi cháo thơm phức.

Triệu Kim Hỏa ngồi bên cạnh mẫu thân mình, ăn cháo từng ngụm nhỏ, sau khi uống hết nửa bát, hắn thật sự nhịn không được mở miệng: “Nương, chúng ta có phải đã đến nơi ở thần tiên rồi không?”

“Kim Hỏa, chúng ta gặp may rồi.”

“Ừ.”

Cách đó không xa có hài tử ngây thơ nói chuyện với người lớn bên cạnh: “Gia, trong cháo này có gạo trắng sao?”

“Ăn ngon không?”

“Ăn ngon, gia, cho tới bây giờ ta chưa từng ăn qua cháo ngon như vậy.”

“Từ từ ăn, ngày mai gia ra ngoài làm việc, mỗi ngày đều mua cháo cho con ăn.”

“Vâng! Gia, ta sẽ nghe lời, cũng có thể làm việc.”

“Gia gia biết, ngươi nhất định nghe lời.”

Nói xong, lão nhân lặng lẽ lau nước mắt.

Bên cạnh có người nhìn thấy hắn rơi lệ, hốc mắt cũng đỏ lên rất nhiều, cũng có không ít người đã giơ tay bắt đầu lau nước mắt.

Triệu Kim Hoả ngồi trong góc, thật sự nhịn không được cũng bắt đầu lau nước mắt.

“Đừng khóc, ngày hôm nay thật tốt, trước kia nào có ngày tốt như vậy.”

“Ta biết, nương, ta chỉ cảm thấy vui vẻ, chờ ta kiếm được nhiều tiền, về sau cũng dẫn nương ở nhà gỗ bên kia, về sau chúng ta cũng có thể sống những ngày tốt lành.”

“Được được được, ngươi hiếu thuận như vậy, nương rất vui vẻ, chờ ngươi mang nương vào ở trong nhà gỗ, chúng ta lại cúng cho cha ngươi, cũng cho cha ngươi nhìn những ngày lành sống tốt của chúng ta, như vậy cha ngươi cũng có thể an tâm nhắm mắt.”

“Ừm, sẽ có ngày này, nương, sẽ có một ngày như vậy, đến lúc đó cha cũng sẽ vui vẻ.”

“Có phải sắp rồi không?”

“Sắp xây xong rồi!”

Ngôi trường đầu tiên của thôn Điền gia, dưới ánh mắt chăm chú của nhóm thôn dân, chính thức kết thúc xây dựng.

Kết cấu ngôi trường mới cũng làm bằng gỗ, chỉ là so với nhà gỗ, căn phòng này càng có phong cách học đường, tổng thể càng thêm rộng rãi thoáng mát, mà trong mỗi một phòng học đều đã trang bị bàn ghế tương ứng, năm phòng học, tổng cộng có 150 bộ bàn ghế.

Phía trước phòng học còn trang bị bảng đen.

Hai bên mỗi phòng học đều có hai cửa sổ, đảm bảo mỗi phòng học đều rộng rãi sáng sủa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play