Xung quanh ngôi trường, Điền Đường còn cố ý trải [đường đất] để đảm bảo xung quanh trường và trong phòng học sạch sẽ.
Các thôn dân vây quanh, nhón chân đầy chờ mong.
Điền Đường tiến lên một bước, nói: “Bắt đầu từ hôm nay, tất cả học sinh lớp mầm và lớp chồi đều sẽ chuyển đến đây, lão sư của lớp mầm là học sinh lớp chồi, lão sư lớp chồi do ta đảm nhiệm, những học sinh còn lại vẫn đi học ở phòng học từ đường, lão sư sẽ được tuyển ra từ học sinh lớp mầm, sau đó mỗi mười ngày sẽ tiến hành thi một lần, học sinh thi đậu lớp mầm là có thể chuyển đến đây.”
“Bàn ghế trong lớp, mỗi học sinh một bộ, trước khi thi đến giai đoạn tiếp theo, bàn ghế sẽ được học sinh cố định giữ gìn, cho đến khi thi lên giai đoạn tiếp theo.”
Có “Thần nữ” làm cớ, nhiều lúc Điền Đường nói chuyện cũng sẽ không kiêng dè, ví dụ những từ vựng như lão sư, học sinh, bạn học này, ngoại trừ thỉnh thoảng nhớ tới sẽ tương ứng với từ ngữ hiện tại, phần lớn thời gian nàng đều dựa theo thói quen của mình mà nói.
Đơn giản cũng chỉ là một ít từ ngữ bình thường, mọi người nghe nhiều là hiểu, cũng sẽ không hỏi nhiều nữa.
“Thần sứ đại nhân, khi nào chúng ta có thể chuyển đến đây?” Bạch Quán Chúng chủ động giơ tay.
Điền Đường: ...
Lúc trước nàng vì muốn dạy học sinh thôn Điền gia tốt hơn, cố ý quy định các học sinh muốn hỏi gì thì cần giơ tay, nàng cũng quen với việc các thôn dân giơ tay hỏi đáp, nhưng nhìn người như Bạch Quán Chúng lại dung nhập vào trong đó như vậy, thật sự có chút kinh ngạc.
Nàng nhanh chóng ổn định tâm tình, bình tĩnh trả lời: “Bây giờ có thể, hiện tại tổng cộng có 5 phòng học, số 1 và số 2 là phòng học của lớp mầm, số 3 là phòng học lớp chồi, số 4 và số 5 tạm thời để trống, chờ sau này nhiều học sinh hơn có thể phân phối lại.”
Trên đỉnh năm gian phòng học, lần lượt viết dấu hiệu “1 - 5”, hiện tại người trong trường học không nhiều lắm, phương pháp này vừa nhìn là hiểu, tương đối thích hợp với tình huống hiện tại của thôn Điền gia.
Điền Đường vừa dứt lời, có người xoay người chạy tới lấy giấy bút, lấy sách.
Về phần những người ngay cả lớp mầm cũng không thi đậu, chỉ có thể đứng ở ngoài trường học giương mắt nhìn phòng học sạch sẽ.
So sánh với phòng học ở từ đường, phòng học ở đây lớn hơn, sáng sủa hơn, hơn nữa mỗi người đều có chỗ ngồi riêng, bàn bên trong cũng rất sạch sẽ, so sánh với bàn có chút bẩn thỉu ở từ đường, bọn họ cứ cảm thấy đọc sách viết chữ ở chỗ này, thành tích học tập cũng có thể tốt hơn một chút.
Thật tốt, chỉ cần thi đậu lớp mầm, không chỉ có thể nhận được quần áo, còn có thể ngồi học ở trong phòng học tốt như vậy.
Đúng lúc này, Lý Nhị Trụ lảo đảo đi tới.
Hắn là nhóm học sinh thứ hai thi đậu lớp mầm của nhà trẻ, sau khi mặc đồng phục nhà trẻ, hắn liền bắt đầu đắc ý nhìn xung quanh, không khác mấy với dáng vẻ trước kia hắn lăn lộn khắp nơi, thứ khác biệt duy nhất chính là lần này hắn không làm chuyện xấu, nhưng dáng vẻ dương dương đắc ý của hắn vẫn khiến cho các thôn dân khác nhìn một lần lại tức giận một lần, hận không thể đánh hắn một trận.
“Ta thế mà lại là học sinh nhà trẻ, ta thi đậu nhà trẻ, nhìn y phục trên người ta, rất đẹp đúng không?”
Lúc đi tới, Lý Nhị Trụ lại bắt đầu đắc ý, vừa nói chuyện vừa kéo y phục trên người mình chìa ra trước mặt những thôn dân không thi đậu nhà trẻ bên cạnh.
Mắt thấy lửa giận của các thôn dân không đè nén được, Điền Đường đi tới bên cạnh Lý Nhị Trụ.
Lý Nhị Trụ xoay người một cái, lập tức thấy được Điền Đường, bị dọa đến mức lùi lại ba bước.
Thôn dân nhìn thấy hành động của hắn, ngay lập tức cười nghiêng ngả.
“Ha ha ha ha ha, ngươi lại đắc ý đi!”
“Nhìn thấy thần sứ đại nhân, hắn không đắc ý nổi.”
“Đáng đời, ai bảo ngươi đắc ý, chẳng phải chỉ là thi đậu lớp mầm nhà trẻ sớm hơn chúng ta một chút hay sao, có bản lĩnh ngươi thi đậu lớp chồi thử xem ha?”
Lý Nhị Trụ cúi đầu: “Thần sứ đại nhân.”
Điền Đường nghiêng người: “Còn không đến phòng học?”
“Ai, được.” Lý Nhị Trụ đáp lời, vội vàng đi vào trong phòng học, đi được một nửa, hắn gãi đầu, không rõ vì sao mình sợ Điền Đường như vậy, suy nghĩ một lát, hắn thấp giọng than thở, “Quên đi quên đi, ai bảo nàng là thần sứ đại nhân chứ.”
Trước khi vào phòng học, hắn nhìn Điền Kim Hoa đi tới phòng học bên cạnh.
Hồi tưởng lại chuyện lúc đầu hắn làm Điền Kim Hoa khóc, hiện tại hắn còn là học sinh lớp mầm, nhưng Điền Kim Hoa đã là học sinh lớp chồi.
Lý Nhị Trụ hừ nhẹ một tiếng, hắn cũng không tin một đại nam nhân như hắn, còn thi không lại một tiểu cô nương, sớm muộn có một ngày hắn nhất định sẽ thi đậu lớp chồi!
Học sinh lớp mầm và lớp chồi lần lượt chuyển từ phòng học cũ sang trường mới, quy củ ngồi trong phòng học sạch sẽ mới tinh.
Phụ tử Bạch gia đối với trải nghiệm này cũng cảm thấy rất mới mẻ, bọn họ đọc sách rất nhiều năm, Bạch Quán Chúng thậm chí đã thi đậu tú tài, nếu như không phải bởi vì tình thế thiên hạ hiện tại không ổn, nói không chừng hắn còn có thể thử đi thi cử nhân, hắn đã là tú tài, cũng coi là dư dả để làm phu tử, hiện tại lại ngồi ở trong phòng học như xưa.
Học thức của Bạch Phục Linh kém hơn Bạch Quán Chúng, nhưng đối mặt với kiến thức cơ bản cấp bậc nhà trẻ, hắn vẫn ứng đối được, chuyện ngồi ở trong phòng học nghe giảng đối với hắn mà nói ngược lại không có áp lực quá lớn, vấn đề duy nhất là hắn học tập cùng cha hắn.
Mười học sinh lớp chồi, ngoại trừ hai phụ tử Bạch Quán Chúng, còn có sáu tỷ tỷ của Điền Đường, Điền Kim Hoa, cùng với Mai Kỳ.
Đều là người để lại ấn tượng trong lòng Điền Đường.
Hóa ra những người này cũng rất ưu tú.
Kỳ thật nội dung thi nàng ra ở thôn Điền gia đã rất đơn giản, bài thi của lớp mầm là toán cộng trừ dưới 10 và viết chính tả, ngưỡng cửa là điểm tối đa, chỉ có người thi được điểm tối đa mới có thể vào lớp mầm.
Bài thi lớp chồi là cộng trừ dưới 100, cùng với viết chính tả và đặt câu, đề thi đều do Điền Đường trực tiếp rút ra từ kho đề mua trong Thương Thành, đại khái cũng giống như đề thi lớp 1 kiếp trước của nàng, chỉ là bên trong không có ghép âm.
Ngưỡng cửa vượt qua đề mục này là 95 điểm, ngoại trừ phụ tử Bạch Quán đạt được 98 điểm, thành tích của mấy người còn lại đều là 95, 96.
Tuy nhiên thời gian phụ tử Bạch Quán Chúng học tập không lâu, có chút khái niệm chưa nắm bắt kịp, không cẩn thận phạm sai lầm cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Lớp chồi, Điền Đường dự định mở rộng số lượng văn tự nhận dạng đến 100 chữ cái, đồng thời giảng dạy nhân chia dưới 10.
Kế tiếp số lượng văn tự của lớp lá là 500, cùng với nhân chia hai chữ số.
Cứ như vậy, đại đa số người bình thường, đặc biệt là người bình thường lớn tuổi, chỉ cần có thể tốt nghiệp lớp lá nhà trẻ là có thể xem như bọn họ chính thức tốt nghiệp, có được những tri thức này, ít nhất cuộc sống sau này của bọn họ có thể phát triển cùng thôn Điền gia.
Hài tử, cùng với người gia thích đọc sách, có thể lên tiểu học, tiếp tục đi học.
Đơn giản mà nói, Điền Đường chia nhóm học sinh trọng điểm này làm hai nhóm, một nhóm là chỉ tiến hành cơ sở “Công tác xóa mù chữ”, một nhóm khác mới thật sự là “Người đọc sách”, lý do làm như vậy rất đơn giản, tuổi càng lớn, hấp thu tri thức sẽ càng ngày càng khó, cứ ép bọn họ học tập cũng không có ý nghĩa.
500 chữ viết cơ bản, cộng trừ nhân chia hai chữ số, đủ để bảo đảm cuộc sống hàng ngày của bọn họ có thể duy trì bình thường.
Bài học đầu tiên, bắt đầu với bảng cửu chương.
Nội dung bảng cửu chương này đã có ở cổ đại, đối với Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh mà nói là cực kỳ thoải mái, việc duy nhất cần làm chính là đem nội dung trong trí nhớ của bọn họ chuyển đổi thành hình thức chữ số Ả Rập.
Chỉ dùng vài phút thời gian, vào thời điểm những học sinh khác còn đang nghe giảng, hai người đã bắt đầu làm việc riêng.