Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Xuyên Không Về Cổ Đại

Chương 45


2 tuần

trướctiếp

Điền Đường vẫn mỉm cười: “Ở trong thôn Điền gia, có ác ý làm tổn thương đến người khác hay có ác ý giết người đều sẽ bị ngăn lại, không một ai có thể vi phạm luật thần nữ đặt ra.”

Người kéo xe khiếp sợ hoàn hồn, bỗng nhiên nhớ ra phía sau thôn Điền gia có một vị thần nữ, hắn khom người quay đầu đi: “Ta hiểu rồi, thần sứ đại nhân.”

Nói xong, hắn đánh dây cương đi vào trong huyện.

Bên ngoài huyện Khê Lâm rất nhiều người bị “mắc kẹt”, nhưng Điền Đường trả tiền nên nàng ung dung mà đi vào trong huyện.

Mục đích lần này nàng vào trong huyện là để mua hạt giống, mặc dù qua một đoạn thời gian trong trò chơi cũng sẽ tặng hạt giống nhưng tạm thời không có cách nào trang trải được việc mọi người đều cần trái cây và rau quả hằng ngày.

Chính vì vậy nên nàng mới quyết định đi mua hạt giống về, cho dù sản lượng không cao, trồng cũng sẽ mất một chút thời gian, nhưng nếu có chút tiền trong túi như người Bạch gia thì có là giá cao cũng nguyện ý mua.

Giá cả hạt giống cũng rẻ, Điền Đường đi một lúc mua được không ít hạt giống, lúc sau lại thấy có bán gà con vịt con cũng dứt khoát mua một chút về luôn.

Xe ngựa lần nữa chạy đến bên ngoài huyện, Mai Kỳ ở cách đó không xa đang dẫn theo người đứng chờ.

Xe ngựa chạy tới gần, Mai Kỳ ở xa xa chắp tay.

Điền Đường từ trong xe ngựa đi ra, đứng trên buồng xe, nhìn một đám người gầy trơ xương sau lưng Mai Kỳ, chắp tay nói: “Nếu như mọi người chấp nhận tin tưởng ta thì hãy theo ta về thôn Điền gia, những việc khác ta không dám bảo đảm, nhưng chỉ cần các người chăm chỉ thì ít nhất có thể ăn no.”

Điền Đường nói xong, trên khuôn mặt nhiều người lập tức lộ ra nét mừng rỡ.

Điền Đường ngước mắt, nhìn thấy một số người còn rụt rè ở phía sau nhìn nàng: “Người già hay hài tử đều có thể đi, nếu như các ngươi có quen biết người già hay hài tử nào khác cũng đều có thể dẫn đi cùng. Xe ngựa của bọn ta sẽ chờ các ngươi một nén nhang, các ngươi hãy đi gọi người tới đi.”

Dứt lời, Điền Đường quay về xe, sau đó là Mai Kỳ leo lên.

Xe ngựa chậm rãi đi về phía trước, ở ngã rẽ thì dừng lại.

Có vài người ngồi xuống bên cạnh xe ngựa, cảm thấy Điền Đường không có ý định rời đi thật mới vội vàng trở về.

Sau một nén nhang, xe ngựa lần nữa chạy đi.

Mai Kỳ lặng lẽ vén rèm lên nhìn lại phía sau, sau khi thấy mặt đám người đi theo, theo bản năng hắn nở nụ cười: “Thần sứ đại nhân, bọn họ thật sự đi theo.”

“Ngươi nhìn kỹ một chút, ước lượng có khoảng bao nhiêu người?”

Mai Kỳ quay đầu lại nghiêm túc mà đếm, chỉ chốc lát sau liền báo cáo: “Khoảng chừng năm đến sáu chục người, bọn họ thật sự sẽ theo chúng ta về thôn Điền gia sao?”

Điền Đường gật đầu: “Nếu đã hứa với bọn họ thì không thể đổi ý, trước kia ngươi tới thôn Điền gia cũng đã có mấy chục người rồi.”

“Thật sao?” Mai Kỳ chưa từng nghe qua chuyện này.

“Ừ.” Điền Đường gật đầu, nét mặt có hơi hiu quạnh: “Trước khi thổ phỉ đến, thôn Điền gia chỉ còn lại ba mươi mấy người, có già có trẻ. Sau đó sáu mươi mấy người từ trấn đi lên, cuối cùng là các ngươi và người nhà Bạch gia, những người này tương đối dễ an bài, chỉ cần có chỗ là được, ở từ đường cũng có thể ngủ.”

“May mắn là có thần nữ.”

“Đúng vậy, may mắn có thần nữ.”

Sau nhiều giờ đi đường xa xôi, cuối cùng đoàn người bọn họ cũng đã trở về thôn Điền gia.

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ thôn xóm cấp hai [Thôn dân: 200 (200/200), nhà gỗ: 50 (50/50), Học đường: 1 (1/1), cầu: 1 (1/1)], trở thành thôn xóm cấp hai, khen thưởng 20 lượng bạc, bản vẽ xưởng dệt may *1, hạt giống bông vải (chịu lạnh) *100, bản vẽ máy dệt *3.]

[Phạm vi khu vực an toàn: 20km2]

[Nhiệm vụ thôn xóm cấp ba: Thôn dân: 300 (212/300), nhà gỗ: 100 (70/100), học đường: 2 (1/2), xưởng dệt: 1 (0/1)]

 “Nương, chúng ta tới rồi, chậm một chút.”

“Không có việc gì, nương còn đi được, chúng ta phải đi nhanh lên, cho bọn họ thấy chúng ta có thể đi được, còn có thể làm việc, như vậy thì bọn họ mới giữ chúng ta lại.”

Đoạn đường này, từ huyện Khê Lâm đi tới thôn Điền gia, cho dù tốc độ xe ngựa phía trước đã phóng chậm nhất, người đi theo phía sau vẫn không dám nghỉ ngơi giữa chừng, sợ không để ý sẽ theo không kịp.

Trong mắt bọn họ, mục đích bọn họ tới thôn Điền gia chính là vì làm việc, nếu ngay cả đi đường cũng phải đi nghỉ một chút, khẳng định sẽ không được gia chủ tán thành.

Điền Đường đại khái có thể đoán được suy nghĩ của bọn họ, nhưng không giải thích quá nhiều.

Nói suông không có bằng chứng, chuyện thôn Điền gia nàng ba hai câu nói không rõ ràng lắm, còn không bằng để cho những người này tự mình đến thôn Điền gia nhìn xem.

Về phần những người già lớn tuổi kia, nàng thật sự rất muốn hỗ trợ, nhưng hiện tại tuyệt đại đa số vị trí trong xe ngựa đều bị gà con cùng vịt con chiếm cứ, Điền Đường cùng Mai Kỳ ngồi ở bên trong cũng chỉ có thể núp ở trong góc, lại nói muốn nhường xe ngựa cho những người già kia, ở trong thời đại này, 40 50 đã được coi là người già, người như vậy thật sự quá nhiều, không lo hẹp mà lo không công bằng, chi bằng không để bất kỳ người ngoài nào lên xe ngựa.

Cuối cùng cũng đến thôn Điền gia, Điền Đường thở phào nhẹ nhõm.

Xe ngựa vừa vào thôn, Điền Đường vén rèm đi xuống xe ngựa, nhìn về phía một người đứng cách đó không xa gọi: “Điền Ngưu gia gia.”

“Ai, Điền gia tiểu muội, à không, thần sứ…”

“Điền Ngưu gia gia vẫn gọi ta Điền gia tiểu muội đi, ta thích xưng hô này.” Điền Đường vừa cười vừa nói, thấy Điền Ngưu cười ngây ngô gật đầu, lúc này nàng mới quay đầu lại chỉ vào mọi người đi theo phía sau.

“Điền Ngưu gia gia, những người này là thôn dân mới tới, phiền Điền Ngưu gia gia an bài cho bọn họ trước, lại nói cho bọn họ một chút về tình huống ở thôn Điền gia.”

Nhóm người này cũng có sáu mươi mấy người, so với nhóm trước không ít hơn, Điền Ngưu là người có kinh nghiệm, lập tức vỗ ngực đáp ứng: “Được, ngươi yên tâm đi, việc này để cho ta lo.”

Nhóm người này giống như nhóm người đầu tiên đến thôn Điền gia lúc ban đầu, vừa mới tiến vào trong thôn, đều có chút rụt rè, chỉ dám cẩn thận nhìn trái nhìn phải, lại sợ đắc tội với người khác, không dám có hành động quá lớn.

“Nương, nơi này hình như hơi lạ.”

“Đừng nói chuyện, nghe bọn họ là được, coi như là làm cu li cũng được, dù sao cũng tốt hơn là chết đói ở bên ngoài.”

“Ta đã biết, nương.”

Cuộc đối thoại tương tự xuất hiện trong rất nhiều nhóm người, trước khi đến thôn Điền gia, bọn họ vẫn cho rằng nơi này hẳn là trang viên của một gia tộc giàu có nào đó, chỉ là trang viên này gọi là “thôn Điền gia”, nhưng sau khi bọn họ đi vào thôn thì phát hiện, hoá ra thôn Điền gia thật sự chỉ là một thôn.

Bọn họ không phải không chú ý tới tấm lá chắn ở cửa thôn, chỉ là không dám hỏi nhiều, hiện tại trong đầu cũng có chút mơ mơ hồ hồ, ngay cả động cũng không dám động.

Điền Ngưu đi tới trước mặt bọn họ nói: “Điền gia tiểu muội nói các ngươi là thôn dân mới tới, hiện tại cùng ta đến chỗ ở đi, mọi người lúc mới tới ở quả thật sẽ đơn sơ một chút, chờ qua một thời gian ngắn kiếm được tiền, có thể thuê nhà gỗ bên kia, còn có thể dùng tiền mua, giá thuê nhà gỗ là một tháng 30 đồng, giá mua nhà gỗ là 3 lượng bạc, sau khi mua rồi thì căn nhà gỗ kia sẽ thuộc về ngươi.”

“Thấy nơi đó không? Nơi đó là đất của thần nữ, ba ngày là có thể mọc ra một đám.”

“Nơi đó chính là đại sảnh giao dịch của thôn chúng ta, nếu như trong tay các ngươi có tiền, có thể đi nơi đó mua đồ ăn, nếu thật sự không có tiền, mỗi ngày làm việc cũng có thể kiếm không ít, ban đầu có thể đổi khoai lang ăn, khoai lang chỉ cần 1 đồng là có thể mua được một củ lớn.”

“Đó là học đường của thôn chúng ta, tất cả mọi người đều có thể đến học đường học tập, nếu thi đậu nhà trẻ, còn có thể nhận được đồng phục nhà trẻ, ta học không tốt nên còn chưa lấy được, các ngươi xem nơi đó, y phục trên thân người kia chính là đồng phục của nhà trẻ chúng ta, có phải rất đẹp hay không?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp