Hai người họ chỉ là người làm trong y quán, sau khi nghe Bạch Phục Linh phân phó xong xuôi thì lập tức gật đầu, không nói hai lời nhanh chóng rời khỏi thôn Điền gia, đợi ở góc khuất không xa, vị trí như vậy vừa không thu hút sự chú ý, vừa có thể đạt được mục đích chờ đợi của họ.
Bạch Phục Linh nhìn bóng lưng hai người biến mất ở góc rẽ, hắn thở ra một hơi thật dài, rồi xoay người đi về hướng thôn Điền gia.
Dọc theo đường đi, hắn càng lúc càng gặp được nhiều người, sự xuất hiện của hắn đã thu hút không ít sự chú ý của thôn dân, đương nhiên cũng có người nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Sau khi các thôn dân chú ý đến hắn xong, ai lại quay về làm việc của người ấy.
Cứ đi rồi đi khoảng tầm hai ba phút, có người tới gần chào hỏi hắn.
“Bạch đại phu.”
Bạch Phục Linh dừng bước chân, cẩn thận đánh giá người trước mắt: “Ngươi là?”
“Đúng là Bạch đại phu rồi.” Đối phương thấy hắn, nét mặt lập tức tỏ vẻ vui sướng: “Bạch đại phu, lúc trước ta thường đến chỗ ngươi lấy thuốc cho mẫu thân.”
Nghe hắn nói tới đây, Bạch Phục Linh lập tức nhận ra thân phận của hắn: “Ta còn nhớ ngươi, sau khi mẫu thân ngươi khỏi bệnh, nhà ngươi cũng hết sạch của cải, lúc này ta mới bảo ngươi đến thôn Điền gia thử xem. Bây giờ ngươi đã sinh sống ở trong thôn Điền gia rồi sao?”
“Đúng vậy, ta không ngờ Bạch đại phu còn nhận ra ta.” Đối phương càng thêm kích động: “Ta đã muốn lên trấn trên tìm ngươi, nếu không nhờ ngươi, chúng ta không thể nào tới thôn Điền gia được. Chỉ mỗi tội mãi vẫn không có thời gian, bây giờ Bạch đại phu đến đây, nếu rảnh rỗi thì ta mời ngươi ăn một bữa cơm.”
“Không cần không cần.”
Bạch Phục Linh nhớ tới gia cảnh đối phương, liên tục xua tay: “Ta chỉ đến xem thôi, thấy các ngươi sống tốt như vậy, ta đã yên tâm rồi.”
Đối phương cũng có thể đoán được ý nghĩ của Bạch Phục Linh, cười nói: “Thì ra Bạch đại phu nói chưa từng tới thôn Điền gia đúng là sự thật, ta đã nói mà, nếu như trước đó Bạch đại phu đã tới thôn Điền gia, chắc chắn sẽ không đành lòng trở lại trấn, hiện tại thôn dân của thôn Điền gia đều đã quen với cuộc sống nơi này. Bắt lên trấn ngược lại còn không quen.”
Bạch Phục Linh nghe ra hàm ý trong lời nói: “Thôn Điền gia thật sự có thứ tốt sao?”
“Hay là để ta dẫn ngươi đi xem thử nhé.” Đối phương vừa cười vừa nói: “Dù sao thôn Điền gia có tốt hay không, Bạch đại phu nhìn thử là sẽ biết. Nếu như Bạch đại phu ở lại thôn Điền gia, chắc chắn sẽ muốn ở trong nhà gỗ, Thần sứ đại nhân nói, căn nhà gỗ tiếp theo có thể sẽ được xây dựng xong trong vòng năm ngày, chờ ta tích góp đủ tiền, ta cũng sẽ để mẫu thân ta ở trong nhà gỗ.”
Bạch Phục Linh một đường đi theo đối phương vào trong thôn Điền gia, chỉ mới có vài câu nói ngắn ngủi mà trong lòng của hắn đã xuất hiện rất nhiều hoang mang.
Ví dụ như nhà gỗ, chính xác nó là cái gì và tại sao thôn dân lại thích sống trong thôn hơn là chuyển đến một thị trấn nhộn nhịp.
Đi được một đoạn hắn đã tới được [Đại sảnh giao dịch].
Vừa đi đến phía trước đại sảnh giao dịch, hắn đã bị chấn động bởi kiến trúc độc đáo đồ sộ của nơi này, đến khi hắn bước vào cửa lớn của đại sảnh giao dịch, nhìn thấy khắp nơi toàn là những đồ vật thần kỳ, từ “chấn động” không còn đủ có thể miêu tả tâm tình hắn lúc này nữa.
Lúc còn nhỏ, hắn hay đi theo thương nhân bán thuốc đến rất nhiều nơi, tự xưng mình đã gặp đủ loại đồ kỳ dị, nhưng chưa bao giờ hắn có được cảm giác như bây giờ…
Đặc biệt là khi bên trên đại sảnh giao dịch bắt đầu chuyển động giới thiệu đồ vật, bên trong có vô số những đồ vật khiến hắn động tâm.
“Cái này nghĩa là gì?”
“Đó là con số, những ký tự này có thể thay thế số, đó là ‘3’, đó là ‘5’ nếu ta đặt hai chữ số này ở gần nhau sẽ ra được ‘35’.
Ở thôn Điền gia, hầu hết mọi người đều nhận biết được con số này, ta mới tới mấy ngày nhưng cũng đã nhận biết được kha khá. Bạch đại phu thông minh hơn ta, chắc chắn có thể học được nhanh hơn nữa.”
Nói đến con số, giọng nói vị thôn dân mới tới này tràn đầy kiêu ngạo, rất có cảm giác tự hào.
Bạch Phục Linh hỏi mỗi con số một lần, chỉ sau vài phút ngắn ngủn, hắn đã thầm nhớ kỹ con số từ “0-9”, lại sắp xếp những con số này vào bên cạnh nhau, cho dù có kết hợp thành con số lớn hơn nữa hắn cũng dễ dàng hiểu được.
Thậm chí trong lòng hắn đã cảm thấy viết số như vậy tiện hơn không ít, âm thầm lên kế hoạch sẽ sử dụng nó vào trong sổ sách của hiệu thuốc, như vậy nhất định có thể biến sổ sách phức tạp trở nên đơn giản hơn, tính số cũng sẽ càng dễ dàng hơn.
Trong lúc Bạch Phục Linh tự hỏi, hắn cũng đã chú ý tới những văn tự ở mặt trên có chút khác thường, hắn chỉ vào những văn tự đó, thử thăm dò đối chiếu cùng người bên cạnh, sau đó thì hắn phát hiện ra nét chữ thiếu cánh tay đứt cái chân, bắt hắn đoán chữ nghĩa một hồi thế mà hóa ra thật sự có ý như hắn nghĩ.
Hắn vô thức nhíu mày, là một người đọc sách, hắn thực sự không quen khi nhìn thấy người khác viết chữ sai, hiện tại nhìn thấy nhiều chữ sai kỳ quái như vậy, đầu tiên hắn cũng không tiện bùng nổ, mấy năm học lễ nghi đã dạy hắn phải biết tự kiềm chế.
Còn có một điều khác chính là hắn chưa hiểu biết được nhiều về tình huống ở thôn Điền gia, tùy tiện bày tỏ nghi ngờ như vậy đúng là không tốt.
Hắn chỉ có thể tạm thời đè chuyện này xuống đáy lòng, tính toán chờ thêm một khoảng thời gian rảnh rỗi rồi sẽ hỏi lại.
Cuối cùng, Bạch Phục Linh bỏ qua mấy chữ viết sai đó, đơn giản nhắm mắt làm ngơ.
“Đúng rồi, ngươi có biết một người tên Điền Đường ở thôn Điền gia, nàng ấy…” Bạch Phục Linh đang định miêu tả tuổi tác và chiều cao của Điền Đường, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, lời nói đã bị cắt ngang.
“Ôi —— Bạch đại phu, cho dù ngươi là ân nhân của ta cũng không thể nói thẳng cái tên này.” Vẻ mặt của đối phương nghiêm túc, túm lấy tay Bạch Phục Linh kéo ra khỏi đại sảnh giao dịch.
Vất vả lắm mới đi tới được một địa phương trống trải, đối phương lần nữa mở miệng ra nói: “Bạch đại phu, đại sảnh giao dịch đông người như thế, ngươi nói thẳng tên của thần sứ đại nhân, thôn dân sẽ không vui đâu đấy.”
“Thần sứ đại nhân?” Bạch Phục Linh khiếp sợ hỏi lại.
“Đúng thế, thần sứ đại nhân, nàng ấy là sứ giả của thần nữ, chỉ có nàng mới giao lưu được với thần nữ, cho nên mọi người đều gọi nàng là “thần sứ đại nhân”. Đương nhiên, thần sứ đại nhân rất bình dị gần gũi, cho dù Bạch đại phu có gặp cũng không cần sợ hãi.” Đối phương nghiêm trang trả lời.
Bạch Phục Linh chỉ cảm thấy vớ vẩn vô cùng, thậm chí hơi buồn cười nữa.
Đúng lúc này, người thôn dân nọ đột nhiên trông thấy một người, vội vàng vẫy tay kêu.
“Mai Kỳ!”
Sau khi Mai Kỳ chuyển hướng đi đến đây, hắn lại tiếp tục trò chuyện với Bạch Phục Linh: “Bạch đại phu, Mai Kỳ đến đây sớm hơn bọn ta một chút, mọi chuyện trong thôn Điền gia đều đã hỏi thăm rõ ràng, mấy ngày nay nói cho bọn ta rất nhiều chuyện. Ta nhờ hắn giải thích cho ngươi, chắc chắn ngươi có thể nghe hiểu.”
Lúc hai người còn đang nói chuyện, Mai Kỳ đã đi tới nơi, nhìn thấy Bạch Phục Linh, hắn lập tức chắp tay khom lưng: “Bạch đại phu.”
“Ngươi quen ta sao?” Bạch Phục Linh kinh ngạc hỏi, lúc đối mặt trực tiếp với người ta, hình như hắn đột nhiên nhớ tới cái gì: “Người chính là đứa bé quật cường đó?”
Sở dĩ hắn nhớ rõ như vậy bởi vì đây là đứa nhỏ đầu tiên hắn giới thiệu đến thôn Điền gia, từ đó về sau hắn cũng lục tục giới thiệu không ít người, nhưng không có một ai gây ra ấn tượng sâu sắc với hắn như với Mai Kỳ.
Mai Kỳ nghiêm túc nhìn Bạch Phục Linh: “Bạch đại phu, thần sứ đại nhân nói sớm hay muộn ngươi cũng tới, nếu nhìn thấy ngươi thì dẫn ngươi đến tìm nàng ấy. Bạch đại phu, mời đi theo ta.”
“Thần sứ đại nhân thế mà lại quen biết với Bạch đại phu sao? Đúng rồi, đó là thần sứ đại nhân cơ mà! Không hổ là Bạch đại phu, thế mà có thể gặp mặt thần sứ đại nhân.”
Mai Kỳ nghe hắn nói nhỏ: “Tề ca, ngươi cứ bận việc của mình đi, ta dẫn Bạch đại phu đi tìm Thần sứ đại nhân.”