Nam nhân được gọi là Tề ca lập tức gật đầu: “Được, đừng để thần sứ đại nhân chờ đợi sốt ruột.”
Tề ca nói xong, sợ mình ở lại nơi này sẽ quấy rầy người khác, xoay người nhanh chóng rời đi.
Bạch Phục Linh nhìn Mai Kỳ, nhanh chóng mở miệng bảo: “Hắn nói…”
“Đều là sự thật.” Mai Kỳ bình tĩnh đáp: “Chắc hẳn Bạch đại phu đã trông thấy tình huống của thôn Điền gia, thấy được tình trạng ở thôn Điền gia khác hẳn những nơi khác, thôn này đúng thật là đã được thần nữ quan tâm.”
“Thật sao?” Bạch Phục Linh vẫn không tin tưởng như cũ.
“Hoàn toàn chính xác.” Mai Kỳ gật đầu: “Hẳn là Bạch đại phu đã gặp được tấm bình phong che chắn màu xanh lam, đó chính là kết giới của thần nữ. Ở trong kết giới của thần nữ, các thôn dân không được phép ác ý đánh nhau với người khác, cũng không ác ý giết chết người khác. Ở chỗ này, bọn ta có thể được đảm bảo an toàn tuyệt đối.”
Mai Kỳ kể toàn bộ những câu chuyện mà mình đã kể không biết bao nhiêu lần trong mấy ngày hôm nay với Bạch Phục Linh, tận đến khi Bạch Phục Linh biến đổi từ không hề tin tưởng đến nửa tin nửa ngờ, mà chuyện thôn Điền gia này được thần nữ phù hộ, độ tin tưởng đã vượt quá nỗi hoài nghi.
Lúc này Điền Đường và Bạch Phục Linh gặp mặt.
Hắn là “thương nhân” đầu tiên tới thôn Điền gia.
Gương mặt Điền Đường tràn đầy tươi cười, từ giây phút nhìn thấy Bạch Phục Linh xuất hiện, nàng đã biết được cái kho vàng mà nàng nhòm ngó từ lâu đã có tin tức.
“Thật sự là ngươi?” Khi Bạch Phục Linh nghe nói Điền Đường là người được gọi là ‘thần sứ đại nhân’, có hơi nghi ngờ, cho đến khi nhìn thấy Điền Đường xuất hiện trước mặt hắn.
“Là ta.” Điền Đường cười đến gần: “Từ sáng sớm ta đã đoán ra khi nào Bạch đại phu sẽ đến.”
Bạch Phục Linh theo bản năng hỏi lại: “Ngươi biết ta sẽ đến?”
Điền Đường cười cười, nói: “Bạch đại phu giới thiệu nhiều người tới thôn Điền gia như vậy, vì vậy việc Bạch đại phu đến xem chỉ cần suy đoán là ra.”
Lúc này Bạch Phục Linh mới nhận ra hình như hắn đang hỏi một câu ngu ngốc.
Trên đường đi, hắn nhìn thấy rất nhiều thứ mà hắn chưa từng nghe nói đến, đồ vật hắn chưa từng nhìn thấy, đặc biệt là dãy nhà gỗ khi mới tới đã nhìn thấy, lúc đầu hắn chỉ nghĩ dãy nhà kia xây rất tốt, nhưng sau đó hắn mới biết được từ miệng Mai Kỳ rằng dãy dãy nhà gỗ kia được xây dựng trong cùng một ngày, dãy nhà gỗ bình thường không có gì lạ đã trở thành một trong những tồn tại khiến hắn khiếp sợ nhất.
Ngoài căn nhà gỗ ra, điều khiến hắn kinh ngạc hơn chính là đại sảnh giao dịch.
“Ta có thể nói chuyện riêng với ngươi được không?” Bạch Phục Linh ngập ngừng hỏi.
Mai Kỳ nghe hắn nói như vậy, chủ động tỏ vẻ có việc phải làm, lúc này mới xoay người rời đi.
Chỉ còn lại Bạch Phục Linh và Điền Đường đứng đối mặt với nhau.
Cuối cùng vẫn là Bạch Phục Linh lên tiếng trước: “Có đúng là thôn Điền gia được thần nữ che chở không?”
Điền Đường cười hỏi lại: “Nếu ta nói không phải, Bạch đại phu có cách giải thích khác không?”
Bạch Phục Linh mở miệng, hắn muốn nói có lẽ là trò ảo thuật, hoặc là kẻ lừa gạt người khác, ngoài ra không có cái gì khác, dãy nhà gỗ kia cũng không thể là giả được, ảo thuật lợi hại nhất mà hắn từng xem cũng không thể xây được nhiều nhà ở như vậy trong một thời gian ngắn được.
“Ta dẫn ngươi đi xem thử.” Điền Đường ra hiệu Bạch Phục Linh đi theo nàng, dẫn hắn đến mấy căn nhà gỗ.
Sau khi đến dãy nhà gỗ, Bạch Phục Linh đi theo Đường Điền bước vào căn nhà gỗ, hắn mới biết không thể giải thích tất cả những thứ này bằng ‘ảo thuật’.
Hắn đi theo Điền Đường nhìn cách bài trí trong căn nhà gỗ, căn nhà tuy nhỏ nhưng đồ vật đều đầy đủ, những thứ mà các hộ gia đình nông dân nên có, ở đây đều có cả, thậm chí khi hắn bước vào căn nhà gỗ, hắn nhạy bén cảm nhận được nhiệt độ bên trong cao hơn bên ngoài rất nhiều.
“Ở đây có vẻ ấm hơn đúng không?”
“Căn nhà gỗ nào cũng giống nhau cả.” Điền Đường tự tin nói.
Trò chơi đưa ra bản thiết kế, cho dù là nhà gỗ, cũng có tác dụng giữ ấm và cách nhiệt, mùa đông giữ ấm, mùa hè cách nhiệt, đây cũng chính là lý do bản thân nàng nóng lòng muốn dọn vào ở.
Bạch Phục Linh lại nhìn ra ngoài: “Những con đường ở đây hình như rất bằng phẳng? Rõ ràng không phải đường sỏi đá, lại không có quá nhiều tro bụi, cái này cũng là thần nữ tặng?”
Điền Đường cảm thấy khiếp sợ với sự nhạy bén của Bạch Phục Linh, dân làng nhìn thấy con đường bên ngoài, cùng lắm thì chỉ cảm động một lúc, nhưng cũng không để con đường bên ngoài trong lòng, chỉ có một mình Bạch Phục Linh chủ động đề cập đến sự đặc biệt của con đường.
Người như Bạch Phục Linh, là một đồng bọn có thể hợp tác.
Điền Đường gật đầu: “Đương nhiên, không chỉ có nơi này, sau này sẽ có rất nhiều con đường như thế này.”
Mục tiêu của nàng không chỉ là thôn Điền gia.
Bạch Phục Linh nghiêm túc nhìn Điền Đường: “Ta nghe nói những căn nhà gỗ này chỉ xây dựng xong trong vòng một ngày, là một ngày cho mỗi ngôi nhà, hay một ngày cho mỗi dãy nhà.”
Ý cười trong mắt Điền Đường nhiều hơn một chút: “Đương nhiên là mỗi ngày một dãy, nếu như mỗi ngày một nhà, chỉ cần có đủ người, cũng không phải là không thể xây dựng, bởi vì như vậy, sự thần thông của thần nữ mới hiện ra.”
Bạch Phục Linh hỏi hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, mỗi một câu đều hỏi kỹ càng, từ mấy câu hỏi này có thể tiết lộ những suy xét tính toán của hắn lúc này.
Quả nhiên giây tiếp theo, Bạch Phục Linh lại hỏi: “Nếu có rất nhiều người đồng thời đến thôn Điền gia, nơi đây có thể chứa đủ bọn họ sao?”
Điền Đường nhìn hắn: “Bao nhiêu người?”
Bạch Phục Linh cẩn thận suy nghĩ: “Khoảng năm mươi mấy người?”
Một con số như vậy, khiến Điền Đường có hơi thất vọng, bây giờ nhiệm vụ thôn xóm của nàng chỉ còn số lượng dân làng không đạt tiêu chuẩn, trước đây Bạch Phục Linh giới thiệu khoảng mười mấy người tới thôn Điền gia, so với tiêu chuẩn thì vẫn còn thiếu 80 người.
“Đương nhiên, nếu Bạch đại phu thật sự mang năm mươi mấy người tới, thôn Điền gia khẳng định có thể chứa đủ.”
Bạch Phục Linh nhìn biểu cảm của Điền Đường, muốn nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm của nàng, nhưng từ mắt Điền Đường, dường như hắn chỉ nhìn thấy được bốn chữ ‘dư dả’.
Hắn thật sự đang cân nhắc đem người của Bạch gia đến thôn Điền gia định cư, bây giờ thiên hạ đại loạn, tuy vị trí trấn Phong Thu hẻo lánh, nhưng vẫn có nguy cơ bị ảnh hưởng, ở lại thôn Điền gia, không chỉ có thể bảo đảm an toàn, còn có thể bảo đảm cuộc sống hàng ngày không lo lắng, quả thực là thánh địa ẩn cư hoàn hảo.
Bạch Phục Linh trò chuyện với Điền Đường rất nhiều, chủ yếu là về tình hình của thôn Điền gia, làm thế nào để bố trí những người dân mới tới.
Trước đây có một lần có hơn sáu mươi mấy thôn dân tới thôn Điền gia, đặc điểm của những thôn dân này là bọn họ từ trong thôn chạy ra ngoài, một lần nữa trở lại nơi quen thuộc, cho dù là chen chúc một chút, một nhóm người sống trong một căn phòng cũng có thể chấp nhận được.
Nhưng khi số lượng dân làng ở thôn Điền gia liên tục tăng, chắc chắn sẽ có một số người có tiền trong tay.
Nhóm người này chắc chắn sẽ để họ tạm thời sống ở nơi đơn sơ, nhưng nếu trong thôn có những ngôi nhà bỏ trống, chắc chắn họ sẽ trả tiền để sống ở đó.
Trước đây nhiệm vụ của thôn cấp hai cần 50 căn nhà gỗ, trong đó có 40 căn là do thôn vốn có, còn lại 10 căn mới là Điền Đường mới xây dựng.
Mười căn nhà gỗ, thật ra đối với nhu cầu bây giờ cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng khi số lượng dân làng trong thôn Điền gia tăng lên, mười căn nhà gỗ này căn bản không thể đáp ứng đủ nhu cầu.
“Cái đó… Ta nên xưng hô với ngươi như thế nào?” Bạch Phục Linh nhìn Điền Đường.
Điền Đường mỉm cười: “Ngươi gọi tên của ta là được, nếu ngươi muốn, có thể mang thêm nhiều người hơn đến thôn Điền gia, ta tin sau này thôn Điền gia sẽ càng phát triển tốt hơn.”