Lúc này nếu như có một thứ, có thể thay thế tiền đồng và vàng bạc, để bọn họ cầm thứ này đi gửi ngân hàng, vấn đề này cũng có thể được giải quyết triệt để.
Điền Đường suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe.
“Thứ thay thế tiền tệ”, không phải là tiền sao? Bản thân tiền tệ cũng không phải là một khái niệm tuyệt đối, ngoại trừ vàng bạc vẫn luôn có địa vị cao không hạ, các loại tiền nhỏ như đồng xu hầu như đều dựa vào danh dự triều đình để phát hành, nói cách khác bản thân loại vật này cũng không có giá trị, giá trị chúng nó kỳ thật là dựa vào danh dự triều đình tiến hành định nghĩa.
Trước khi Điền Đường xuyên việt đến đã dùng qua tiền xu, tiền giấy, thậm chí tiền ảo, cũng đều là sản phẩm “Uy tín”, mà không phải bản thân những thứ này đã có giá trị.
Nếu như nàng phát hành một thứ có thể thay thế tiền tệ ở thôn Điền Gia, chẳng phải là tương đương với việc nàng phát hành tiền tệ sao?
Trong nháy mắt Điền Đường lâm vào trầm tư, sự hấp dẫn của việc phát hành tiền tệ thật sự quá lớn với nàng, một mặt vấn đề lớn nhất hiện tại của nàng chính là thiếu hụt tài chính, nếu như nàng phát hành tiền tệ có thể thay thế vàng bạc và đồng tiền hiện tại, lưu thông trong thôn dân, vậy có nghĩa là vấn đề tài chính của nàng có thể được giảm bớt cực lớn.
Mặt khác, kết quả của việc làm này có thể làm cho “hệ thống tiền tệ” của thôn Điền gia thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Đúng vậy, vẻn vẹn chỉ là thôn Điền gia mà thôi. Trong khoảng thời gian ngắn, Điền Đường không cảm thấy tiền tệ của nàng có thể thay thế tiền tệ lưu thông trên thị trường hiện tại, thậm chí ngay từ đầu tác dụng của những tiền tệ này vẻn vẹn chỉ là “lợi thế” mà thôi, thậm chí muốn lưu thông trong thôn Điền gia cũng là chuyện không có khả năng.
Thế nhưng tuyệt đại đa số sự phát triển trên thế giới đều là dựa vào vô thức mở rộng, cho dù ngay từ đầu những tiền tệ này chỉ là “lợi thế”, nhưng theo thời gian trôi qua, theo độ tán thành của các thôn dân đối với thôn Điền gia càng ngày càng cao, sớm muộn có một ngày, “lợi thế” sẽ biến thành “tiền tệ”.
“Thần sứ đại nhân, có phải ta nói sai gì không?” Mai Kỳ thấp thỏm nhìn Điền Đường.
“Không, ngươi nói rất đúng.” Điền Đường mỉm cười, nhìn Mai Kỳ càng thêm thuận mắt, “Những chuyện này đúng là ta còn chưa suy nghĩ chu đáo, đề nghị của ngươi ta sẽ phản hồi cho thần nữ.”
“Thật sự có thể sao?”
Điền Đường có thể nhìn ra sự tin tưởng của Mai Kỳ đối với thần nữ, giơ tay vỗ vỗ vai của hắn: “Thần nữ thích người chăm chỉ, cũng thích người thông minh, ở thôn Điền gia, chỉ cần ngươi đủ cố gắng, không có cái gì là không thể, ngươi hiểu không?”
Mai Kỳ liền gật đầu: “Ta hiểu được, thần nữ bảo vệ con dân, là bởi vì con dân đủ tốt, nếu như con dân không có cách nào thỏa mãn kỳ vọng của thần nữ, như vậy sớm muộn cũng có một ngày, thần nữ sẽ vứt bỏ chúng ta mà đi.”
Điền Đường nhướng mày, không nghĩ tới Mai Kỳ lại nói như vậy, nhưng hắn nghĩ như vậy cũng không sai, ít nhất đối với nàng mà nói, nếu thôn Điền gia không có cách tự cường tự lập, mà chỉ muốn dựa vào nàng mà sống. Vậy còn không bằng nàng tùy tiện tìm một nơi hoang vắng vui vẻ sinh hoạt, có trò chơi sinh hoạt ở đây, mặc kệ nàng đi nơi nào, đều có thể thống thống khoái khoái sống qua cả đời.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Điền Đường nhìn Mai Kỳ, cũng có vài phần chờ mong đối với hắn, “Ngươi rất thông minh, về sau có thể chú ý suy nghĩ của nhiều thôn dân, có chuyện gì tùy thời nói với ta, mục tiêu của chúng ta nhất trí, đều muốn thôn Điền gia càng ngày càng tốt, ngươi biết đấy, chỉ có như vậy, thần nữ mới sẽ không buông bỏ chúng ta.”
“Được.” Mai Kỳ trịnh trọng nói, lui về phía sau hai bước, đứng trước mặt Điền Đường cúi người thật sâu, nói: “Đa tạ thần sứ đại nhân.”
Điền Đường nhìn bóng lưng Mai Kỳ rời đi, bất kể là thôn Điền gia hiện tại, hay là cục diện sau khi thôn Điền gia mở rộng trong tương lai, nàng đều cần có người giúp nàng quản lý, loại người trước hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ thiếu hụt, duy chỉ có Mai Kỳ này, có thể chủ động tìm được vấn đề, cũng đưa ra tai họa ngầm có thể tồn tại của vấn đề này.
Là một nhân tài có thể trọng điểm chăm sóc.
Sau khi bốn phía vắng người, Điền Đường mở giao diện trò chơi, chỉ ra cột ngân hàng trong đại sảnh giao dịch.
[Nếu như ta muốn phát hành tiền tệ, phải xử lý như thế nào?]
[Thôn xóm không có quyền hạn phát hành tiền tệ.]
[Ngân hàng có thể liên kết phỉnh poker* với một số tiền nhất định sao?]
(*): Một dụng cụ được sử dụng trong các sòng bạc casino, dùng để thay thế cho tiền mặt, mỗi đồng phỉnh sẽ có tỷ lệ tiền tệ khác nhau.
[Có thể.]
[Chúc mừng bạn đã phát động nhiệm vụ đặc thù, phỉnh tiền tệ, mở ra [Thương Thành - đổi phỉnh), người chơi có thể đổi phỉnh thép trong ngân hàng ]
Vừa nhìn thấy hàng nhắc nhở này, trong lòng Điền Đường vui vẻ.
Phỉnh thép có ghi số tiền bên trên, đây chẳng phải chính là “tiền xu” sao?!
…
“Thiếu đông gia, không xa phía trước chính là thôn Điền gia.”
Bạch Phục Linh nhảy xuống khỏi xe ngựa, cho dù bản thân đang đứng ở nơi xa, hắn vẫn có thể trông thấy được khói bếp lượn lờ bay ra từ trong thôn Điền gia.
“Đi thôi, qua đó xem thử.”
Bạch Phục Linh dẫn người đi về phía thôn Điền gia, vừa đi, vừa quan sát tình huống xung quanh.
Trước đó, hắn đã thu nhận được Tam Thất từ trong tay của Điền Đường, số lượng cộng lại không hề ít.
Hắn cho rằng vùng đất quanh thôn Điền gia là nơi dễ gieo trồng Tam Thất nhất, cho nên Điền Đường mới có thể bán nhiều Tam Thất cho hắn như vậy.
Nhưng bây giờ nhìn tình hình xung quanh thôn Điền gia, không chỉ không có Tam Thất ở trên núi nhiều như hắn tưởng tượng mà thậm chí đất đai ở nơi này cũng không thích hợp trồng Tam Thất.
Đừng nói đến Tam Thất, cho dù một số loài thực vật dễ sống thì vào mùa đông ở nơi đây cũng đang rơi vào trong tình trạng héo rũ.
Càng đi gần tới thôn Điền gia, Bạch Phục Linh càng cảm thấy nơi đây thật sự quá kỳ quái.
Dựa vào thông tin mà hắn có được trước đó, nơi đây thường xuyên bị bọn thổ phỉ tập kích, thậm chí ngay lần đầu tiên Điền Đường tới chỗ hắn bán Tam Thất nàng còn từng hỏi thăm tung tích của những người dân đã chạy trốn khỏi thôn Điền gia trước đó.
Một thôn làng như vậy trong mắt Bạch Phục Linh, cho dù lương thực trồng ở nơi đây có còn may mắn tiếp tục sống sót đi chăng nữa thì trạng thái của chúng cũng chẳng thể tươi tốt cho được.
Nhưng hôm nay khi hắn đi về phía thôn Điền gia, nhìn thấy những người dân trong thôn chẳng những không hề suy sụp, mà dường như mùa đông có lạnh lẽo hơn bình thường đến thế nào cũng không quá ảnh hưởng tới họ.
Nhưng sao có thể như vậy được chứ?
Cho dù mùa màng có bội thu thì vì năm nay mùa đông giá rét hơn mức bình thường cũng đã khiến cho nhiều gia đình không thể không chi tiêu dè sẻn, vất vả miễn cưỡng sống qua ngày.
Thôn Điền gia cũng chỉ là một thôn nhỏ thôi mà...
Suy nghĩ của Bạch Phục Linh biến đổi liên tục, khi hắn lần nữa bước chân thì bỗng dưng có một tấm bình phong che chắn màu xanh lam xuất hiện trước mắt.
Gần như chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức dừng bước chân lại, quay đầu khiếp sợ nhìn bức bình phong dị thường đột nhiên xuất hiện.
Hai người đi cùng theo sát hắn tiến vào trong thôn Điền gia quay đầu lại nhìn thì cũng đều bị tấm bình phong che chắn màu lam này làm cho hốt hoảng.
Những thứ như vậy, nhìn thế nào cũng không giống thứ nên xuất hiện trong một thôn xóm bình thường.
“Thiếu đông gia, cái này...”
Bạch Phục Linh nhanh chóng bình tĩnh lại: “Chúng ta là người mới đến, còn lạ nước lạ cái không hiểu rõ nơi đây, tạm thời không nên làm việc thiếu suy nghĩ, các ngươi cứ lùi ra ngoài chờ ta đi.
Bây giờ đang là giờ Ngọ, các ngươi chờ ta ba canh giờ, nếu đến giờ Dậu mà ta vẫn chưa ra thì hãy lập tức trở về trấn Phong Thu báo tin, dẫn người cùng đến tìm ta.”