Bạch Phục Linh nở nụ cười: “Ta biết ngươi không muốn tiếp nhận đồ người khác bố thí, nhưng ngươi đã đói thành như vậy, chắc chắn không có cách nào sinh tồn ở trên trấn nữa, đã như vậy, ta đề cử ngươi đi một chỗ, một nơi có thể để cho ngươi tự lực cánh sinh, chỉ cần ngươi ra khỏi trấn sau đó một mực đi về phía nam, nơi đó có một địa phương gọi là thôn Điền gia, có lẽ nơi đó tương đối thích hợp với ngươi.”
Thiếu niên nhíu mày, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi đã đi đến đó chưa?”
Bạch Phục Linh lắc đầu : “Ta còn chưa đến, tuy nhiên ta dự định có thời gian rảnh sẽ đi xem thử, hoặc là chờ sau khi ngươi đến đó, trở về nói cho ta một tiếng xem nơi đó ra sao.”
Thiếu niên suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn tiếp nhận lời đề nghị của Bạch Phục Linh, gật đầu: “Được, ta sẽ đi xem.”
…
Khi thôn Điền gia xuất hiện thôn dân thứ một trăm lẻ một, Điền Đường đã biết, Bạch Phục Linh bắt đầu giúp nàng “tuyển người”.
“Hoan nghênh ngươi tới thôn Điền gia, nơi này là thôn của thần, ta là thần sứ.”
Thiếu niên theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Điền Đường mỉm cười vươn tay: “Ta tên là Điền Đường, trong thời gian một nén nhang, ngươi sẽ tán thành tất cả những gì ta nói.”
Thiếu niên ôm lòng tràn đầy nghi hoặc, đi theo Điền Đường một vòng trong thôn.
Ngay cả thời gian một nén nhang cũng không có, hắn liền triệt để buông xuống hoài nghi trong lòng, thậm chí từ trong đáy lòng tin tưởng nơi này chính là thôn của thần.
Thần thật sự đã xây dựng một thôn xóm có thể so với thế ngoại đào nguyên trên mảnh đất này.
“Xin chào, ta tên Mai Kỳ, mai trong hoa mai, kỳ trong cầu nguyện kỳ nguyện, xin hỏi ta có vinh hạnh trở thành thôn dân của thôn Điền gia hay không?”
“Đương nhiên, từ khi ngươi bước vào cánh cửa thôn Điền Gia kia, ngươi chính là thôn dân thuộc về thôn Điền gia, Thần Nữ bởi vì thôn dân thôn Điền gia vất vả cần cù mà giáng lâm, ngươi...”
…
“Thiếu đông gia, hôm nay trời bỗng nhiên trở lạnh, ngay cả nước bên ngoài cũng bắt đầu đông lại.”
Trên người Bạch Phục Linh bọc chặt bộ trang phục dày dặn, mở miệng hỏi: “Bạch thúc, mùa đông năm nay có phải còn lạnh hơn năm ngoái một chút hay không?”
“Tình hình năm nay không chỉ có mỗi vấn đề lạnh, nếu tiếp tục như vậy, e rằng toàn bộ trấn Phong Thu sẽ gặp rắc rối.”
Bạch Phục Linh đi đến cửa hàng, nhìn đám người lui tới lui đi.
Mấy ngày nay, hắn cùng không ít người nói đến thôn Điền gia, để cho những người cùng đường kia đi thôn Điền gia sinh tồn, cho tới bây giờ, tất cả mọi người ở lại thôn Điền gia, không có một người nào lại trở lại trên trấn.
“Bạch thúc, chuẩn bị xe.”
“Thiếu đông gia?”
“Chuẩn bị xe, ta muốn ra cửa.”
Bạch Phục Linh quyết định tự mình đi một chuyến thôn Điền gia, nhìn thử thôn Điền gia kia rốt cuộc có vật gì, lại có thể dung nạp nhiều người như vậy.
Ban đầu hắn muốn mang theo Bạch thúc cùng đi, nhưng lại nhớ tới lúc trước Bạch thúc còn hỏi thăm những đống Tam Thất kia từ đâu tới, mang theo hắn đi chỉ sợ sẽ gây ra đại họa, cho nên Bạch Phục Linh dứt khoát chỉ mang theo hai gã sai vặt hắn tín nhiệm cùng đi thôn Điền gia.
Lúc này ở thôn Điền gia, Điền Đường đang dẫn người thí nghiệm nhà kính lớn vừa được tặng.
Khi phần thưởng được phát ra, tiền tố của nhà kính lớn này ghi chú là [đơn sơ], nhưng khi Điền Đường lấy nhà kính lớn ra, nàng đã biết cái gọi là đơn sơ, cũng không chỉ bản thân nhà kính lớn này, mà là về mặt kỹ thuật, so với đủ loại nhà kính lớn đời sau, nhà kính lớn cơ bản này được định nghĩa là [đơn sơ].
Ngắn ngủi thời gian vài ngày, Mai Kỳ cũng đã triệt để dung nhập thôn Điền gia, không chỉ có chính hắn, hắn còn mang theo những người giống hắn nhưng mà đến sau cùng dung nhập.
Đối với Mai Kỳ mà nói, may mắn nhất chính là chỉ cần cố gắng làm việc, hắn có thể ăn uống no đủ, hơn nữa buổi tối còn có một giấc ngủ không bị đông lạnh đánh thức.
Cũng từ khi đó, hắn mới biết được ngay từ đầu hắn đụng trúng Điền Đường, những lời đối phương nói cũng không phải nói với tất cả mọi người, không chỉ thôn dân sau đó mới vào, mà ngay cả thôn dân vốn đã là người của thôn Điền gia, dường như cũng không có ai nghe qua Điền Đường nói những lời kia, chuyện này khiến cho trong lòng Mai Kỳ mừng thầm, cũng lặng lẽ đem những lời kia giấu ở đáy lòng.
Đối với Điền Đường mà nói, sở dĩ nàng nói những lời kia với Mai Kỳ cũng không phải người này có gì đặc biệt, đơn thuần chỉ bởi vì Mai Kỳ là thôn dân quan trọng đầu tiên để thôn xóm lên tới cấp hai.
Nguyên nhân sau đó không nói nữa cũng rất đơn giản, nàng không rảnh, cũng lười lặp lại lời mình nói một lần nữa.
“Cứ như vậy đi, hôm nay tất cả người tham dự, có thể tới đại sảnh giao dịch đổi 10 đồng gửi ngân hàng.”
Dùng “tiền gửi ngân hàng” thay cho tiền thù lao làm việc là phương án đặc biệt Điền Đường nghĩ ra để giải quyết việc vấn đề tài chính thôn Điền gia không đủ, bản thân đại sảnh giao dịch là đồ của Điền Đường, lại có chức năng nhận dạng khuôn mặt, những người này khi giao dịch liền được ghi vào trong hồ sơ, thôn dân chỉ cần đi “ngân hàng” đại sảnh giao dịch gửi tiền ngân hàng là được.
Số tiền này thuộc về “gửi ngân hàng”, không cách nào lấy ra, nhưng có thể tiêu dùng ở đại sảnh giao dịch, tương đương với việc để cho các thôn dân cưỡng chế gửi ngân hàng.
Nếu là trước kia, hành động này khẳng định sẽ không được công nhận, nhưng hiện tại nguồn thức ăn trọng yếu nhất của thôn dân chính là ở đại sảnh giao dịch, dù sao chỉ là cưỡng chế tiền gửi ngân hàng, nếu có thể tiêu phí ở đại sảnh giao dịch, cũng không có gì khác với tiền mặt.
Bởi vì hành động này, cũng có thôn dân nhận thức được lợi ích của “ngân hàng”, dần dần đem một phần tiền mình cất giấu bỏ vào trong “ngân hàng”.
Cùng lúc đó, “ngân hàng” mở rộng cũng làm cho các thôn dân cực kỳ quen thuộc đối với văn tự cùng con số liên quan đến ngân hàng, dần dà, các thôn dân không chỉ có thể nhận biết tất cả con số, còn có thể tiến hành tính toán cộng trừ đơn giản, đối với bọn họ mà nói, những thứ từng khô khan nhàm chán này tựa hồ đang dần dần trở nên đơn giản thú vị.
“Thần sứ đại nhân, có thể dừng một bước nói chuyện không?” Mai Kỳ lặng lẽ đi tìm Điền Đường nói.
Điền Đường cũng tương đối có thiện cảm với Mai Kỳ, nghe hắn nói như vậy trực tiếp gật đầu: “Ngươi nói đi.”
“Là như vậy.” Mai Kỳ nói, nhưng sau đó lại do dự, “Không phải là ta nghi ngờ thần sứ đại nhân, chúng ta đều tin tưởng thôn Điền gia nhận được thần nữ chiếu cố, cũng tin tưởng thần sứ đại nhân, chỉ là... không chỉ có mỗi mấy người chúng ta, về sau người thôn Điền gia khả năng càng ngày càng nhiều, chúng ta biết mọi người làm việc sẽ đổi thành tiền gửi ngân hàng, nhưng đại đa số mọi người đều hy vọng trong tay có thể cầm được đồ để bảo đảm.”
Nội dung Mai Kỳ nói chuyện cũng không toàn diện, có lẽ là quá khẩn trương, lúc hắn nói chuyện thậm chí có chút lộn xộn.
Nhưng Điền Đường vẫn rất dễ dàng từ trong lời nói nghe ra ý tứ của hắn.
“Ý của ngươi là, ta nên cho các ngươi một ít đồ để chứng minh, cho các ngươi cầm đồ đi gửi ngân hàng, mà không phải nhận diện khuôn mặt gửi ngân hàng?”
“Đúng, đúng vậy.” Mai Kỳ kích động gật đầu, “Chúng ta vừa tới thôn Điền gia, chuyện ăn uống đều đổi ở đại sảnh giao dịch, có thể nhận được tiền hay không không quan hệ, chỉ là cái kia...... Nhận diện khuôn mặt này cũng có thể dò ra sao?”
Lấy thời gian ngắn để tiếp nhận đồ vật vượt xa phạm vi tiếp nhận của bọn họ, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận quả thật là hợp tình hợp lý.
Một điểm trong đó Mai Kỳ nói cũng không sai, đó chính là thôn dân thôn Điền gia tuyệt đối không chỉ có những người trước mắt này, theo thời gian trôi qua, thôn dân thôn Điền gia sẽ càng ngày càng nhiều, mỗi một nhóm thôn dân mới tới đều cần một quá trình tiếp nhận với thứ mới của thôn Điền gia.
Nếu lúc này để cho bọn họ làm việc kiếm tiền, có thể sẽ mất một thời gian để mọi người thích nghi với việc gửi tiền “nhận diện khuôn mặt”, thậm chí có thể có những vấn đề rắc rối lặp đi lặp lại.