Chu Chí sửng sốt, đưa tay lên sờ trán của Hứa Liên: “Ngươi bị bệnh đến mơ hồ rồi à? Mà cũng không phải là sốt gì cả, trán ngươi cũng đâu có nóng, ngươi nghĩ linh tinh cái gì thế? Bây giờ vẫn đang là ban ngày sao ngươi lại bắt đầu mơ mộng rồi? Lấy đâu ra chuyện tốt như thế? Ngày nào cũng được ăn no, bữa nào cũng được ăn thịt mà gọi là sống cuộc sống tốt à, đây phải là cuộc sống của thần tiên rồi?”
“Nếu như thì sao? Nếu như thật sự có cơ hội đó, ngươi đồng ý không?’’ Hứa Liên tiếp tục hỏi.
“Nếu thế thì ta chắc chắn sẽ đồng ý rồi. Mục đích chúng ta sống không phải là để sống qua ngày à?” Chu Chí vỗ một cái vào đùi: “Những ngày tốt đẹp như thế nếu như rớt trúng đầu ta, vậy ta sẽ trực tiếp đi chân chó, cái này còn không thể đồng ý à? Nếu như đối phương còn cho ta được phép dẫn theo cả người nhà thì càng tốt nữa, hehe.”
Chu Chí nói xong, đem bát cháo đến bên miệng húp xì xụp, xì xụp.
Sau khi ăn hết, hắn thở dài một hơi: “Vẫn là không nên nói vấn đề như này, ngươi vừa nói xong ta cảm thấy vị bát cháo này ngon hẳn lên, cứ nghĩ tới một bàn này bày đầy ắp thịt, ngon biết mấy, húp cháo cũng ngon hơn hẳn.”
“Chu Chí.” Hứa Liên cuối cùng cũng đã quyết định xong, hắn bắt lấy cánh tay của Chu Chí nói: “Ngươi đi theo ta, ta sẽ cho ngươi thấy những thứ vừa nãy ngươi nhắc tới.”
“Từ từ, từ từ. Ngươi gấp cái gì? Ngươi để ta ăn nốt bát cháo này đã, nó vẫn còn nóng đây này, nếu để nó nguội rồi thì ăn sẽ không còn ngon nữa.” Một tay Chu Chí bị kéo, tay còn lại thì cầm bát cháo lên húp.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play