Thông tin là ai gửi, không cần nói cũng biết.
Vài chữ bình thường, nhưng khắp nơi đều thấm đượm sự mờ ám.
Kỷ Toàn dùng đầu ngón tay vừa chạm xuống nước chấm nhẹ vào màn hình, trả lời: “Phiền Tổng giám đốc Tống giúp tôi vứt đi, cảm ơn.”
Gửi xong tin nhắn, Kỷ Toàn lại chuyển cho mẹ một vạn, sau đó chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, nhắm mắt lại.
Năm năm trước, tập đoàn Kỷ thị phá sản, bố Kỷ cuỗm lấy khoản tiền cuối cùng bỏ trốn, đến nay không có tung tích, sống chết không rõ.
Năm năm qua, chủ nợ ngày ngày đến nhà đòi nợ, Kỷ Toàn và mẹ không có một giấc ngủ an lành.
Người trong ngành đều nói cô là * “liều mạng mười ba nương”, nhưng không ai biết, cô liều mạng như vậy chẳng qua là để có thể trả hết nợ sớm hơn, đưa mẹ về ở cùng, an hưởng tuổi già.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, Kỷ Toàn như thường lệ lái xe đến công ty.
Vừa vào cửa công ty, cô đã nhận được ánh mắt kỳ lạ từ hai nhân viên lễ tân.
Đợi đến khi Kỷ Toàn tiến lại gần, hai lễ tân gượng gạo cười chào cô, “Chào buổi sáng Giám đốc Kỷ.”
Kỷ Toàn gật đầu, “Chào buổi sáng.”
Đợi Kỷ Toàn quay người rời đi, hai lễ tân thì thầm với nhau.
“Cô nói xem, những bức ảnh đó thật hay giả?”
“Ảnh chụp rõ ràng như vậy, còn có thể là giả sao?”
“Chậc, đúng là không nhìn ra, bình thường trông cô ấy đàng hoàng lắm mà.”
“Giả vờ đàng hoàng thôi, chơi cả trong xe thì đàng hoàng thế nào được chứ.”
“Người đàn ông đó là ai? Trong ảnh không thấy rõ lắm.”
Hai nhân viên lễ tân nói chuyện nhỏ xíu, Kỷ Toàn không nghe rõ một chữ nào.
Nhưng không bao lâu sau, Kỷ Toàn đã trực tiếp nhìn thấy những bức ảnh tin đồn đó.
Người cho cô xem là trợ lý của cô, cậu trợ lý lo lắng, không dám thở mạnh.
Xác định Kỷ Toàn không có dấu hiệu tức giận, cậu mới nhỏ giọng nói, “Những bức ảnh này được gửi lên nhóm làm việc vào tối qua, không chỉ nhóm nhân viên mà ngay cả email của từng quản lý cấp cao cũng có.”
Kỷ Toàn giữ nét mặt không biểu cảm, ánh mắt rơi đúng vào bức ảnh cô đẩy Tống Chiêu Lễ vào tường hành lang khách sạn.
Trong ảnh, áo vest trên người cô xộc xệch, bờ vai lộ ra, cô kiễng chân, ngẩng đầu định hôn cằm Tống Chiêu Lễ.
Nhìn rõ ràng, Tống Chiêu Lễ có ý né tránh, quay mặt sang hướng khác.
Người chụp ảnh chắc chắn là người chuyên nghiệp, bức ảnh chụp rất có nghệ thuật, cô hoàn toàn lộ diện, còn Tống Chiêu Lễ chỉ là một gương mặt mờ ảo.
Trợ lý nói xong, đợi mãi không thấy Kỷ Toàn phản ứng, lại cẩn thận mở miệng, “Giám đốc Kỷ, vừa nãy Tổng giám đốc Lý nói khi chị đến, hãy qua phòng làm việc của ông ấy một chuyến.”
Kỷ Toàn nghe vậy, chân mày hơi cau lại, “Biết rồi.”
Lúc này gọi cô qua, muốn nói gì, đoán cũng biết.
Nghe Kỷ Toàn trả lời, trợ lý mím môi, lại nói, “Giám đốc Kỷ, nếu không có việc gì nữa, em xin phép ra ngoài trước.”
Kỷ Toàn ngẩng đầu, “Thông báo cho mọi người mười phút nữa họp.”
Kỷ Toàn nói xong, trợ lý sững sờ một giây, rồi đáp, “Vâng, Giám đốc Kỷ.”
Trợ lý xong việc, quay người nhanh chân đi ra ngoài.
Ra khỏi cửa, cậu vỗ vỗ ngực, lẩm bẩm, “Chị ấy còn là phụ nữ sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy mà vẫn nghĩ đến họp hành.”
Sau khi trợ lý rời đi không lâu, Kỷ Toàn cất những bức ảnh trên bàn làm việc vào ngăn kéo, trầm ngâm một lát, đầu ngón tay trắng mảnh gõ nhẹ lên bàn, rồi cầm lấy tài liệu họp cần thiết bên cạnh lật xem.
Mười phút sau, Kỷ Toàn triệu tập tất cả mọi người trong bộ phận dự án họp.
Trong cuộc họp, Kỷ Toàn vẫn giữ vẻ điềm tĩnh như thường, mọi việc trật tự.
Cuộc họp kết thúc, Kỷ Toàn vừa bước chân ra khỏi phòng, trong phòng họp vang lên tiếng cảm thán.
“Tâm lý của Giám đốc Kỷ quả thật mạnh mẽ!”
“Đúng vậy, tôi cứ tưởng ít nhất hôm nay cô ấy sẽ mất bình tĩnh chứ.”
“Quả nhiên, một người phụ nữ thành công, chắc chắn là người chịu đựng được những điều người khác không thể.”
Tiếng bàn tán rộ lên trong phòng họp, trong khi đó, Kỷ Toàn đi thang máy lên lầu, đến văn phòng Tổng giám đốc Lý.
Đến trước cửa văn phòng của Tổng giám đốc Lý, Kỷ Toàn vừa định gõ cửa thì nghe bên trong vang lên giọng nịnh nọt, “Tổng giám đốc Tống đến đây hôm nay là vì dự án khu Nam thành phố sao?”
Tống Chiêu Lễ cười như không cười, trả lời lệch hẳn, “Nghe nói giám đốc bộ phận dự án tối qua gây ra vụ bê bối tình ái?”