Câu "Thật sao?" của Tống Chiêu Lễ đầy ẩn ý.
Nói xong, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc nhẹ búng tàn ra ngoài cửa xe.
Liêu Bắc thấy vậy, "Chậc" một tiếng, "Cậu cứ tiếp tục giả vờ đi."
Tống Chiêu Lễ nheo mắt cười.
Nụ cười đầy mờ ám, đầy trêu đùa.
Ở phía bên kia, Kỷ Toàn sau khi bắt taxi về nhà, đã ngâm mình trong một bồn nước nóng, ngồi trong bồn tắm, suy ngẫm lại toàn bộ những gì đã xảy ra tối nay.
Từ mỗi ly rượu cô uống ở tiệc mừng, đến từng người mà cô tiếp xúc, và cả khi cô gặp Tống Chiêu Lễ.
Cô không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.
Cuối cùng, cô dừng lại ở người phục vụ đã đưa cho cô ly nước trái cây.
Tối nay cô đều tự lấy rượu trên bàn, không thể nào bị bỏ thuốc, vì người bỏ thuốc không thể đảm bảo rằng cô sẽ lấy đúng ly rượu đó.
Những người tham dự buổi tiệc tối nay đều là cáo già, tính toán theo xác suất, không ai dại dột đến mức làm chuyện ngu ngốc như thế.
Chỉ có ly nước trái cây mà người phục vụ đưa cho cô là một ngoại lệ.
Cô vốn tưởng rằng đó là người phục vụ tinh ý, thấy cô uống nhiều nên đưa nước trái cây để giải rượu, còn cô đã cho người đó 200 tệ tiền boa.
Bây giờ nghĩ lại, thật quá sơ suất.
Ra ngoài, đặc biệt là phụ nữ, dù những thứ đưa vào miệng có trông vô hại đến đâu cũng phải cẩn trọng.
Nhưng dù cô có nhận ra ngay bây giờ thì cũng đã muộn, những kẻ cáo già kia chắc chắn sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào cho cô điều tra.
May mà cuối cùng cô gặp được Tống Chiêu Lễ…
Nghĩ đến Tống Chiêu Lễ, Kỷ Toàn nhíu mày một cách khó thấy.
Chữ "may mà" này, có lẽ cũng không thực sự tốt lành.
Thực ra trước đây Kỷ Toàn đã từng gặp Tống Chiêu Lễ một lần.
Khi đó cô vẫn là vị hôn thê của Phó Tổng giám đốc Tập đoàn Vinh Thăng, Tiêu Tấn. Vì cùng Tiêu Tấn tham dự một buổi tiệc rượu, vô tình cô và Tống Chiêu Lễ đã uống chung một ly rượu giao bôi.
Cảnh uống rượu giao bôi đó đến nay Kỷ Toàn vẫn nhớ như in.
Rất nhục nhã.
Tiêu Tấn vì muốn bám víu quyền thế, đã trực tiếp đẩy cô ra ngoài, còn anh ta thì cùng một nhóm người cười cợt, hò hét.
Kỷ Toàn vì muốn giữ thể diện, không trở mặt ngay lúc đó, nhưng gương mặt lúc ấy chắc cũng không dễ coi chút nào.
Lúc ấy, Tống Chiêu Lễ chủ động chìa tay ra với cô, khi cúi người xuống, anh ghé sát tai cô nói: “Yên tâm, chỉ uống rượu thôi, tôi không phải loại người mê sắc đẹp."
Kỷ Toàn đang chìm trong dòng hồi ức thì chiếc điện thoại đặt trên kệ đột nhiên reo lên.
Cô khẽ hít một hơi, thu lại dòng suy nghĩ, đưa tay lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, đôi mắt cô dịu lại, nhấn nút nghe, "Mẹ ạ."
Kỷ Toàn vừa dứt lời, đầu bên kia vang lên giọng nói lo lắng của mẹ cô, "Toàn Toàn, con đã về đến nhà chưa?"
Kỷ Toàn nói, "Con về rồi, đang ngâm mình trong bồn tắm."
Mẹ cô nói, "Về rồi thì tốt, tối qua con nói hôm nay có tiệc mừng, mẹ sợ con uống nhiều, nên vẫn chưa ngủ. Con nhớ uống một ly nước mật ong trước khi ngủ, kẻo sáng mai dậy bị nhức đầu..."
Giọng mẹ cô quan tâm, hết câu này đến câu khác.
Kỷ Toàn nghe, nghĩ đến những gì vừa xảy ra tối nay, bất giác mắt cô đỏ hoe.
Đợi mẹ cô nói xong, Kỷ Toàn hít nhẹ mũi, hỏi, "Mẹ, dạo này mẹ vẫn khỏe chứ?"
Nghe vậy, mẹ cô ngừng lại trong giây lát, rồi cười trả lời, "Mẹ khỏe, mẹ chẳng có việc gì làm cả ngày mà."
Kỷ Toàn, "Bố con vẫn chưa có tin tức gì sao?"
Lần này, mẹ cô im lặng hồi lâu, rõ ràng là không muốn trả lời câu hỏi đó, sau đó bà lảng tránh nói rất nhiều chuyện khác, cuối cùng bà nói, "Trời sắp mưa rồi, mẹ đi thu quần áo đây, con tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng lo lắng chuyện ở nhà."
Dặn dò xong, mẹ cô vội vàng cúp máy.
Nhìn màn hình điện thoại đã đen, tay Kỷ Toàn nắm chặt chiếc điện thoại.
Ngay giây tiếp theo, điện thoại trong tay cô "ting" lên một tiếng.
Kỷ Toàn cúi xuống nhìn, tưởng là tin nhắn của mẹ, nhưng hóa ra lại là một số lạ: "Quản lý Kỷ, nội y của em rơi trên xe anh rồi."