Khi trợ lý gọi điện, Kỷ Toàn đang bị Tống Chiêu Lễ siết chặt eo, giữ lại trong xe.

Bên ngoài trời mưa như trút nước, còn bên trong xe là bầu không khí đầy mờ ám.

Kỷ Toàn bị dục vọng chi phối, vô thức hôn lên yết hầu đang chuyển động của Tống Chiêu Lễ.

Tống Chiêu Lễ hai tay tự nhiên gác lên tay vịn, cổ hơi ngửa, đôi mắt dài nheo lại, yết hầu gợi cảm của anh theo mỗi nụ hôn của Kỷ Toàn mà nhấp nhô lên xuống.

Một lát sau, Tống Chiêu Lễ trầm giọng nói, "Chơi không?"

Đuôi mắt Kỷ Toàn đỏ lên, ánh mắt mê man, "Chơi."

Bàn tay to lớn của Tống Chiêu Lễ vuốt dọc lưng cô, cười gian, "Em muốn chơi đấy nhé, sau đừng có tìm anh tính sổ."

Chuyện người lớn, mỗi người đều thỏa mãn nhu cầu riêng.

Không dính dáng đến tình cảm, không liên quan đến lợi ích.

Không khí mờ ám kết thúc.

Trên người Kỷ Toàn, chiếc váy đỏ dây mảnh xộc xệch, toàn thân đầy mồ hôi, trông như vừa được kéo lên từ dưới nước, cô cúi người nhặt đôi giày cao gót rơi vào kẽ ghế.

Tống Chiêu Lễ cởi hết cúc áo sơ mi, cúi mắt nhìn vào chiếc eo thon nhỏ của cô, đôi môi mỏng khẽ nhếch, "Tại tiệc mừng uống nhầm thứ không nên uống à?"

Kỷ Toàn không trả lời ngay, qua một lúc lâu mới lạnh nhạt đáp, "Hôm nay cảm ơn Tổng Giám đốc Tống."

Nghe vậy, Tống Chiêu Lễ cười nhẹ, nhướng mày, "Cảm ơn?"

Ngủ với anh, chỉ nói mỗi câu cảm ơn?

Kỷ Toàn làm ra vẻ không nhận thấy nét đùa cợt trên mặt anh, lạnh nhạt nói, "Để hôm nào có thời gian, tôi sẽ mời anh ăn cơm để đáp lễ."

Nói xong, cô không quan tâm đến phản ứng của Tống Chiêu Lễ, đẩy cửa xe và bước đi trên đôi giày cao gót.

Tống Chiêu Lễ vừa rồi quá mãnh liệt, quá lâu, Kỷ Toàn nhìn có vẻ đi rất nhanh, nhưng thực tế bước chân cô không vững lắm, phải cố gắng lắm mới không để người khác nhận ra điều bất thường.

Xuống xe, Kỷ Toàn bắt một chiếc taxi về nhà.

Ngồi trong xe, cô mím chặt môi, điều chỉnh lại cảm xúc, đợi khi tâm trạng đã bình tĩnh hơn, mới lấy điện thoại ra nhắn tin cho trợ lý: "Tối nay tôi không khỏe lắm, đã về nhà trước rồi."

Trợ lý lập tức trả lời: "Chị Kỷ, chị không sao chứ?"

Kỷ Toàn: "Không sao."

Trợ lý: "Vậy em sẽ báo lại cho mọi người, nếu chị có gì không ổn, hãy liên lạc với em ngay, điện thoại của em luôn bật 24/24."

Kỷ Toàn: "Được, cảm ơn."

Kỷ Toàn có không sao thật không, mọi người tham dự tiệc mừng tối nay đều hiểu rõ.

Chỉ là, họ tưởng rằng Kỷ Toàn uống nhiều rượu, không ngờ cô bị bỏ thuốc.

Mới vào Tập đoàn Vạn Thịnh, không những là nhân viên mới, mà vừa đến đã thúc đẩy được mấy dự án lớn, quá nổi bật, nên không tránh khỏi có người không phục. Việc tối nay chính là đòn cảnh cáo mà mấy lão già đó dành cho cô.

Nhưng kiểu bỏ thuốc thế này đúng là quá hèn hạ.

Ở phía bên kia, Tống Chiêu Lễ nhìn chằm chằm vào vết máu còn sót lại trên quần âu của mình.

Đang suy nghĩ gì đó, thì cửa kính xe bị gõ từ bên ngoài.

Giây tiếp theo, cửa xe chưa khóa bị đẩy ra, người bạn thân Liêu Bắc chống một tay lên cửa xe, trêu chọc, "Lão Tống, không ngờ nhé, sức mạnh của cậu không tệ đâu, làm rung cả chiếc xe lớn thế này."

Tống Chiêu Lễ liếc mắt nhìn Liêu Bắc một cái, mặt không biểu cảm, không đáp lời, móc ra bao thuốc từ trong túi, ngậm một điếu rồi châm lửa.

Liêu Bắc cười cợt, "Cô gái đó tôi có quen đấy, Kỷ Toàn, là quản lý bộ phận dự án mới được tập đoàn Vạn Thịnh mời từ Yến Thành về. Nói nghe nè, cô ấy có bạn trai rồi thì phải? Hình như là phó tổng giám đốc của một công ty niêm yết, để tôi nhớ lại xem..."

Liêu Bắc vừa nửa đùa nửa thật suy nghĩ, Tống Chiêu Lễ bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, phun ra một làn khói, chậm rãi nói, "Thật sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play