[Zhihu] - Ánh Trăng Không Rơi

Chương 5


3 tuần


12.

Tin tôi trở về lan truyền trong nhóm bạn học.

Cùng với đó là câu chuyện về gia đình tôi.

Bạn cùng phòng Văn Văn đã liên lạc lại với tôi.

Cô ấy sắp kết hôn rồi, hỏi tôi có muốn làm phù dâu cho cô ấy không.

Đây là lời hứa của chúng tôi trước đây, người nào cưới trước sẽ để người kia làm phù dâu.

Vào ngày cưới, có rất nhiều bạn học cũ đến, tôi lần lượt kết bạn lại với mọi người trên WeChat.

Văn Văn mặc váy cưới, mắt ngấn lệ.

"Tiểu Ngu, tôi luôn nghĩ rằng cậu sẽ là người đầu tiên trong bốn chúng ta kết hôn."

"Nếu tôi kết hôn rồi, sao còn làm phù dâu cho cậu được chứ."

"Cậu dám nói thế, bốn năm rồi, mất tăm mất tích, tôi sắp phát điên lên đây!"

"Tôi sai rồi! Từ giờ không đi nữa, ở lại đây để chuộc lỗi với cậu."

Văn Văn vừa khóc vừa cười, "Tại sao lúc đó cậu lại biến mất? Có khó khăn thì nói ra, chúng tôi đều có thể giúp cậu mà."

Tôi cúi đầu nhìn xuống đầu ngón chân.

Nghĩ một lúc, tôi quyết định nói ra những điều trong lòng suốt những năm qua.

"Cả đời này tôi chưa từng chịu đựng sự thất bại lớn như vậy, Văn Văn, cậu biết không? Đó là khi toàn bộ thế giới của tôi sụp đổ, tôi không biết phải làm gì, cũng không dám đối diện với ánh mắt của mọi người, ngay cả sự thương hại tôi cũng thấy đau đớn. Có lẽ do bốc đồng, tôi đã xóa hết mọi phương thức liên lạc."

Văn Văn thở dài, "Lúc đó Dương Cảnh Chi đã điên cuồng đi tìm cậu đấy.”

"Gì cơ?" Tôi sững sờ.

"Cậu không biết sao? Cậu ấy hầu như đã dùng hết mọi cách, từ việc tìm giáo viên, sau đó tìm đến trường, chỉ còn thiếu việc báo cảnh sát. Lúc đó cậu ấy vẫn là sinh viên nghèo, không có bất kì mối quan hệ nào. Lúc đó không tìm thấy cậu, cậu ấy đã đến nhà cậu cơ.”

Văn Văn nhìn sắc mặt tôi rồi nói tiếp.

"Cậu cũng biết mà, cậu ấy rất sợ bố mẹ cậu...Nhưng cậu ấy đã lấy hết can đảm để đến đó. Nhưng không ai ngờ được, cả gia đình cậu đã đi hết, bố mẹ cậu cũng không thấy đâu."

"Đó là lần đầu tiên tôi thấy Dương Cảnh Chi sụp đổ. Cậu ấy ngồi trước cửa nhà cậu, khóc như một con chó."

"Sau đó, cậu ấy nghe nói cậu có thể đang ở miền Nam, nên cậu ấy đã đi tìm cậu, nhưng vẫn là không tìm thấy. Rốt cuộc cậu đã ở đâu?"

Tôi chậm rãi nói, "Quảng Châu, Quý Dương, Côn Minh... nhiều nơi lắm. Vì luôn bị truy nợ, gia đình tôi phải đổi tên, gần như nửa tháng phải chuyển nhà một lần."

"Chẳng trách, thật kỳ lạ nếu cậu ấy có thể tìm thấy cậu." Văn Văn chậc lưỡi, "Cuối cùng, cậu ấy đã trở về Bắc Kinh với tâm trạng chán nản và bắt đầu phát triển hệ thống dữ liệu tìm người đó."

Tôi không hiểu.

Tôi từng nghĩ Dương Cảnh Chi hoàn toàn không quan tâm đến việc tôi ở hay đi.

Trước khi tốt nghiệp năm bốn, tôi đã từng nghe anh ấy trò chuyện với bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng hỏi anh ấy, "Sau khi tốt nghiệp, cậu có định kết hôn với Ngu Mính không?"

Dương Cảnh Chi lạnh lùng nói, "Không."

Hôm đó tôi đã bị tổn thương rất lớn.

Không lâu sau đó, gia đình tôi rơi vào cảnh khó khăn.

Tôi đã trực tiếp đề nghị chia tay, và anh ấy không có bất kỳ lời níu kéo nào.

Nhưng anh ấy lại đi tìm tôi khắp nơi là có ý gì?

Là sự hối hận sau khi mất đi sao?

Tôi hơi bối rối.

Khi Văn Văn ném bó hoa, tôi mất tập trung nên không bắt được.

Bó hoa rơi vào tay Dương Cảnh Chi.

Người dẫn chương trình nói, "Anh chàng này đã bắt được bó hoa, xin chúc mừng, điều tốt lành sắp đến, anh sẽ mang về tặng bạn gái chứ?"

"Không cần phiền phức vậy."

Dương Cảnh Chi bước tới gần tôi.

Đưa bó hoa cho tôi.

13.

Cả hội trường rộ lên, tiếng hò hét như sắp đánh sập nhà.

Thậm chí cả Văn Văn cũng hét lên.

Tôi không biết nên nhận hay không.

"Dương Cảnh Chi, anh đã gặp vị hôn phu của em rồi."

Mặc dù là giả.

"Em không tin rằng mắt thẩm mỹ của anh lại tệ đến vậy."

"Em cứ coi như mắt thẩm mỹ của anh tệ đi."

"Được rồi, dù anh ta có là thật."

Dương Cảnh Chi nghiêng người, ghé sát vào tai tôi.

"Vậy thì em hãy bỏ anh ta và trở về bên anh đi."

Giọng nói trầm thấp như một câu thần chú, đầy sức quyến rũ.

Tôi suýt chút nữa đã thỏa hiệp.

Chỉ một chút thôi.

Dù đã qua nhiều năm, Dương Cảnh Chi vẫn có thể khiến trái tim tôi rung động điên cuồng.

Sau khi lễ cưới kết thúc, những người bạn cũ kéo tôi đi uống rượu.

Tôi uống hơi nhiều.

Sau đó, tôi chỉ nhớ rằng mình đã chạy vào cầu thang và ngồi xuống.

Dù bên ngoài có náo nhiệt đến đâu, cầu thang luôn là nơi yên tĩnh nhất.

Dương Cảnh Chi tìm thấy tôi, "Sao em lại ở đây?"

Tôi quay lại, nhăn mặt nhìn anh ấy.

Rồi òa khóc.

"Dương Cảnh Chi, em mệt quá."

14.

Dương Cảnh Chi chịu trách nhiệm đưa tôi về.

Tôi cứ khóc suốt, đi không nổi, xuống xe anh ấy phải bế tôi.

"Em mệt mỏi lắm, ngày nào cũng phải đi làm thêm, bao giờ mới kết thúc đây?"

"Hôm qua có một khách hàng hắt cả ly rượu lên người em, thật quá đáng, rõ ràng không phải lỗi của em."

"Dương Cảnh Chi, em muốn ăn cá hồi và tôm hùm, huhu, em sắp quên mất mùi vị của chúng rồi."

Dưới tác dụng của cồn, tôi bắt đầu nói linh tinh.

Dương Cảnh Chi kiên nhẫn dỗ dành tôi, nhưng dù anh ấy nói gì, tôi cũng không nghe lọt tai.

Ký ức cuối cùng là anh ấy đặt tôi lên ghế sofa.

Anh ấy hỏi tôi, "Người đàn ông kia có gì tốt?"

Tôi mơ màng trả lời, "Anh ấy giúp em trả nợ."

"Anh cũng có thể, Ngu Mính, anh tốt hơn anh ta, anh biết em thích gì, biết làm thế nào để em vui. Ngu Mính, anh cầu xin em, đừng biến mất nữa được không?"

Sau đó thì tôi không nhớ gì nữa.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Dương Cảnh Chi.

Người tôi không có một mảnh vải che thân.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play