1.
Sau nhiều năm tốt nghiệp, tôi không ngờ sẽ gặp lại Dương Cảnh Chi theo cách này.
Khi bưng đĩa trái cây lên, tôi cúi thấp đầu, sợ anh ấy nhìn thấy mặt mình.
Từ Vãn Tinh ngồi bên cạnh anh ấy.
Trai tài gái sắc, trông vô cùng xứng đôi.
"Phục vụ." Dương Cảnh Chi gọi tôi, "Cắt cho tôi quả cam này."
Tôi quay lưng lại với anh ấy và cắt cam thành từng lát.
Ngày xưa, mỗi khi tôi thích ăn cam thì Dương Cảnh Chi đều cắt cho tôi.
Anh ấy cắt rất khéo, mỗi lát rất đều và đẹp.
Khi đó, tôi tưởng rằng anh ấy yêu tôi.
Sau này tôi mới biết, đó chỉ là thói quen của anh ấy. Khi cắt cam, anh ấy nghĩ về nhiều thứ, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ đến tôi.
Bốn năm không gặp, như cách một đời người.
Không biết vì sao, những vị khách bắt đầu nói về chủ đề mối tình thời học sinh.
Có người nói, "Tôi nghe nói hồi học Đại học Tổng Giám đốc Dương cùng một cô gái yêu nhau suốt bốn năm nhỉ.”
Tay tôi khựng lại.
Dương Cảnh Chi chỉ "ừ" một tiếng.
"Quá tuyệt vời luôn, bốn năm đại học là cả một quãng thời gian trọn vẹn đấy.”
Dương Cảnh Chi không đáp lại.
Người kia có chút lúng túng, chỉ nói cho có, "Yêu nhau tận bốn năm, chắc cậu rất khó để quên cô ấy đúng không?"
Sự im lặng như một dòng sông tĩnh lặng.
Không biết bao lâu sau, Dương Cảnh Chi cười nhẹ.
"Không đến mức đó đâu."
2.
"Anh Cảnh Chi không ghét cô ta là may lắm rồi đó."
Từ Vãn Tinh nhàn nhã giải thích.
"Tôi và anh Cảnh Chi học cùng một trường Đại học, năm đó thật ra…Haiz, anh ấy đã vất vả lắm rồi. Nếu không phải vì cô bạn gái cũ kia thì tôi và anh Cảnh Chi đã sớm ở bên nhau rồi.”
"Đúng vậy đúng vậy, cô Từ chính là một đại minh tinh, bạn gái cũ giỏi đến đâu cũng không thể so được với một đại minh tinh như cô."
Bầu không khí lại trở nên sôi động.
Tôi kéo thấp vành mũ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đó.
Con dao gọt trái cây trượt qua tay tôi, khiến tôi "á" lên một tiếng, thu hút sự chú ý của các vị khách có mặt ở đó.
"Chuyện gì vậy? Ngay cả trái cây cô cũng không cắt nổi à?" Từ Vãn Tinh phàn nàn.
"Xin lỗi, tôi sẽ thay một chiếc đĩa sạch hơn."
Tôi bưng đĩa lên, chuẩn bị chạy ra ngoài.
"Đợi đã."
Dương Cảnh Chi đột nhiên gọi tôi lại.
Anh ấy nói từng chữ một.
"Quay lại đây."
3.
Cơ thể tôi như bị đóng băng.
Một giây rồi lại hai giây trôi qua.
Người quản lý đúng lúc bước tới.
"Thật xin lỗi, đây là nhân viên mới, cô ấy mới vào làm nên còn chưa quen với công việc này, hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ trái cây cho quý khách ạ.”
Người quản lý nháy mắt với tôi, "Còn không mau chạy đi lấy đĩa mới?"
Nhờ thế tôi đã thoát được.
Sau đó, chị quản lý đã nói với tôi.
"Lần sau gặp chuyện như này em phải lanh lẹ hơn, ai cũng từng là người mới, nếu bị phàn nàn tối nay em phải làm không công đấy."
"Em cảm ơn chị ạ."
"Không có gì, em phải chú ý, đặc biệt là phòng VIP đó, toàn khách quý đấy, nhất là người trẻ và đẹp trai nhất ngồi ở giữa, cậu ấy là ông chủ của một công ty làm về lĩnh vực khoa học kỹ thuật, chúng ta không thể đắc tội được đâu."
"Chị ơi, em vẫn còn hơi sợ, chị có thể giúp em mang cam qua đó không?"
"Được."
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu nói trên thế giới này ai đã đắc tội với Dương Cảnh Chi thì người đó chính là tôi đây.
Tôi chính là cô bạn gái cũ bị anh ấy ghét.