9.
Dương Cảnh Chi đưa tôi về nhà anh ấy.
Tôi đứng ở cửa, không chịu bước vào.
"Từ Vãn Tinh sẽ giận đấy."
Dương Cảnh Chi nói, "Em còn có tâm trạng lo cho người khác à? Em ngã thành thế này rồi?"
Ngoài vết thương trên tay, người tôi còn đầy nước tuyết bẩn.
"Còn nữa, Ngu Mính, em nhìn phòng anh xem có giống từng có phụ nữ ở không?"
"Hai người không sống cùng nhau à?"
"Anh chưa bao giờ ở cùng cô ấy."
Dương Cảnh Chi ném một bản hợp đồng lên người tôi.
"Nửa năm trước cô ấy tìm đến anh, nói là đề nghị hợp tác. Cô ấy không muốn bị q.u.ấ.y r.ố.i t.ì.n.h d.ụ.c, nên nhờ anh giả làm bạn trai, đồng thời, cô ấy cũng giúp anh đối phó với những khách hàng khó tính."
Anh ấy ngừng lại, sợ tôi không hiểu, tiếp tục giải thích.
"Có những khách hàng thích đưa phụ nữ lên giường người khác, nghĩ rằng ai cũng có thể chấp nhận điều đó. Nhưng anh thấy rất phiền nên Từ Vãn Tinh đã giúp anh tránh khỏi những chuyện đó."
Hợp đồng này viết rất rõ ràng, không can thiệp vào cuộc sống riêng của đối phương.
Dương Cảnh Chi nắm lấy tay tôi, giúp tôi xử lý vết thương.
Tôi nhìn thấy trên kệ có một đống hộp kem dưỡng da tay chưa bóc hộp.
Đó là loại tôi yêu thích nhất trước đây, Dương Cảnh Chi đã mua trọn bộ và để ở nhà.
"Hôm nay anh đã hỏi thăm đồng nghiệp của em một chút."
Anh ấy trầm giọng nói.
"Em không có bạn trai, tuần trước trong buổi liên hoan em còn nói mình độc thân.”
“Ngu Mính, em cố ý lừa anh phải không?"
"Em không lừa anh."
"Vậy thì cho anh xem ảnh chụp chung của em với người đàn ông kia đi.”
“Em với anh ấy chưa từng chụp ảnh cùng nhau.”
"Em thích chụp ảnh như thế, vậy mà không chụp chung với người yêu mới à?"
"Anh nhắc em mới nhớ, lần sau em chụp rồi gửi anh xem."
Dương Cảnh Chi cười phá lên vì tôi làm anh ấy tức giận.
Anh đột nhiên chống tay lên ghế sofa, hoàn toàn bao phủ lấy tôi, tạo cảm giác áp lực cực lớn.
Tôi không thể cử động, dù cách một lớp áo len, tôi vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh ấy.
"Anh đã mua thời gian của em, biết phải làm gì rồi chứ?"
"Em trả lại tiền cho anh, Dương Cảnh Chi, em thực sự sắp kết hôn rồi."
Anh ấy vuốt theo vai tôi xuống, nhưng anh ấy dừng lại ở cổ tay.
"Sắp kết hôn rồi mà còn đeo vòng tay bạn trai cũ tặng, hình như không phù hợp lắm nhỉ?"
10.
Trên cổ tay tôi có một chiếc vòng, nó đã bị bạc màu theo thời gian.
Đó là món quà đầu tiên Dương Cảnh Chi tặng tôi.
Năm tôi 19 tuổi.
Có một tuần, ngoài giờ học tôi hầu như không gặp ai khác.
Anh ấy bận rộn với các công việc làm thêm, chăm chỉ hơn bất cứ khi nào.
Vào ngày sinh nhật, bố mẹ tôi tổ chức một buổi tiệc tại nhà hàng sang trọng, tôi đã nói với Dương Cảnh Chi, nhưng anh ấy không đến.
Tôi cứ đợi mãi, đến tối cuối cùng cũng nhận được điện thoại từ anh ấy.
Anh ấy nói đang đợi tôi ở ngoài cửa.
Giữa trời tuyết rơi dày đặc, dáng người thiếu niên cao ráo như cây thông.
Người anh ấy đầy bụi bặm, như tôi hôm nay, chiếc áo giao hàng màu vàng dính đầy bùn đất.
Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, chỉ biết than phiền anh ấy đến quá muộn.
Dương Cảnh Chi xoa đầu tôi, nói rằng anh ấy mang theo quà sinh nhật cho tôi.
Chiếc vòng tay là loại cơ bản, không đắt tiền, nhưng hoàn toàn vượt quá khả năng kinh tế của anh ấy.
Tôi thích nó đến mức đeo vào cổ tay ngay lập tức và từ đó không bao giờ tháo ra.
Sau đó, bố mẹ tôi gọi tôi, hỏi tôi đang nói chuyện với ai.
Họ không thích Dương Cảnh Chi, cảm thấy anh ấy không xứng với tôi.
Khi tôi quay lại, Dương Cảnh Chi đã biến mất trong cơn gió tuyết.
…
Cho đến hôm nay, tôi thỉnh thoảng nghĩ lại.
- Ít nhất thì năm 19 tuổi, Dương Cảnh Chi đã từng thích tôi phải không?
Chiếc vòng tay đó là kết quả của những ngày làm việc không ngừng nghỉ của anh ấy.
Có phải anh ấy cũng như tôi đêm nay, giữa tuyết mà chạy đua, ngã xuống, nhưng vẫn không chùn bước vì chiếc vòng tay đó?
Nhưng bây giờ thì sao?
Anh ấy đang ép tôi, buộc tôi phải làm theo ý anh ấy.
Trong nhà anh ấy, đầy những thứ xa xỉ mà tôi từng thích sử dụng.
Liệu đó là vì anh ấy không quên được tôi, hay chỉ là để sỉ nhục tôi?
Tôi không hiểu nổi, nước mắt vô thức trào ra.
Dương Cảnh Chi ngẩn người, lập tức hoảng loạn.
Anh ấy từ trước đến nay không biết phải làm sao khi tôi khóc.
Điều này giống hệt như ngày xưa.
Anh ấy luống cuống lau nước mắt ở khóe mắt tôi: "Đừng khóc, em đừng khóc, là anh sai, anh chỉ định dọa em thôi. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 26 của em, anh đã mua cho em một chiếc vòng tay mới."
"Anh nói gì cơ?"
Tôi thậm chí còn quên mất, hôm nay là sinh nhật của mình.
Dương Cảnh Chi lấy ra một hộp quà mới.
"Nhìn xem, em có thích không?"
Anh ấy muốn giúp tôi thay vòng tay.
"Ngu Mính, chúng ta có thể–"
Lời chưa nói hết, chuông cửa đã vang lên.
Tiêu Huy đứng ở cửa, miệng ngậm điếu thuốc, "Ngu Mính đâu? Tôi đến đón cô ấy."
"Anh là ai?"
"Tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, cô ấy chưa nói với anh sao?"
Dương Cảnh Chi sững sờ, chiếc vòng tay lập tức rơi xuống tấm thảm.
11.
Tôi đã đi cùng Tiêu Huy.
Anh ta không mở cửa sổ xe, nhưng lại hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Khói làm tôi ho sặc sụa.
Tôi và Tiêu Huy đã từng quen biết nhau.
Khi nhà tôi chưa phá sản, anh ta đã từng tỏ tình với tôi, nhưng lúc đó tôi chỉ toàn tâm toàn ý dành cho Dương Cảnh Chi, nên đã nhiều lần từ chối anh ta.
Cho đến tuần trước, anh ta đột nhiên đến tìm tôi.
Tiêu Huy nói, chỉ cần tôi lấy anh ta, anh ta sẽ giúp tôi trả nợ.
Tôi hỏi tại sao.
Anh ta đắc ý nói, "Tôi muốn chứng minh rằng ngày xưa em đã chọn sai người, người có thể cứu em chỉ có tôi, tên nghèo đó chỉ biết kéo em xuống thôi."
Ồ, anh ta muốn cưới tôi chỉ vì lòng tự tôn của mình.
Chỉ để đẩy tôi vào thế bí.
Thật nực cười.
Hôm nay, tôi đành phải nhờ anh ta giúp đỡ.
Chỉ cần một cuộc điện thoại là đủ, tôi có thể tìm lý do để thoát thân.
Cũng không biết sao anh ta lại tìm được đến đây.
Tôi lạnh lùng nói, "Tại sao anh phải giả làm chồng sắp cưới của tôi?"
"Có gì khác biệt? Dù sao cũng sắp kết hôn rồi."
"Tôi vẫn chưa đồng ý kết hôn với anh."
"Vậy em còn lựa chọn nào khác sao? Ngu tiểu thư, em tỉnh lại đi, em nợ ngập đầu, ai cưới em thì người đó đúng là kẻ n.g.u, ngoài tôi ra, còn ai muốn em? Người đàn ông lúc nãy sao?"
Tiêu Huy rất khinh thường.
"Hắn ta là bạn trai nghèo thời đại học của em đúng không? Tôi nói cho em biết, hắn ta quay lại chỉ để sỉ nhục em thôi, trước đây bị em chèn ép không dám phản kháng, bây giờ em sa sút rồi, không biết hắn ta đang cười nhạo em thế nào trong lòng đâu."
"Đó không phải chuyện của anh!"
"Sao lại không? Trước đây bị hắn cướp mất người phụ nữ của mình, giờ chẳng phải nên chà đạp hắn một chút sao..."
"Tiêu Huy, tôi không phải là đồ chơi của anh! Trước đây tôi không đồng ý, sau này cũng sẽ không!"
Tôi bước xuống xe, Tiêu Huy cũng không ngăn cản.
"Đồng ý hay không là do em quyết định sao? Ngu Mính, nghĩ đến gia đình mình đi."
Gương mặt kiêu ngạo của anh ta, không hiểu sao, lại khiến tôi nhớ đến quá khứ.
Những kẻ từng bịa đặt, chế giễu Dương Cảnh Chi cũng như vậy.
Liệu trong lòng Dương Cảnh Chi, tôi cũng giống như họ sao?