Đàn ông đều là kẻ ngốc mà.

Bây giờ chẳng có câu nói nào có thể miêu tả thích hợp hơn câu nói này trong lòng Nguyễn Tư Nhàn cả.

Cô ý thức cất lá thư vào túi, cố nặn ra nụ cười còn méo mó hơn cả khóc, muốn nói vài câu nhưng lại phát hiện ra không thốt nên lời.

May là Phó Minh Dư nói xong liền không nhìn cô nữa, hoặc có thể anh không coi là cô có ở trước mặt mình, thuận tay tắt đèn đọc sách sau đó hạ thấp ghế nằm xuống nhắm lại mắt.

Những hành khách xung quanh đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng lật những trang sách hay là âm thanh tiếng ly chạm vào nhau.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Dường như chả có ai chú ý đến nơi đây.

Nhưng Nguyễn Tư Nhàn biết rằng lúc này bản thân bị mọi người nhìn đến xem như đang thưởng thức một câu chuyện thú vị.

Nguyễn Tư Nhàn cắn răng bưng bình cà phê đi khỏi đó.

Về đến phòng bếp cô bỏ mạnh bình cà phê xuống, làm cho Giang Tử Duyệt bên cạnh cũng giật mình.

“Em sao vậy?”

Giang Tử Duyệt hỏi.

“Chẳng có gì..”

Nguyễn Tư Nhàn trong lòng đang tức giận nhưng cũng không dám nói xấu sếp trước măt tiếp viên trưởng.

Mặc dù quan hệ giữa cô và Giang Tử Duyệt rất tốt nhưng đồng nghiệp là đồng nghiệp, những lời bàn tán sau lưng nói không chừng sau này sẽ trở thành con dao đâm ngược lại mình.

Giang Tử duyệt lại hỏi: “Đúng rồi, đồ của Tư Tiểu Trân…..em đưa chưa vậy?”

Nguyễn Tư Nhàn lạnh lùng nói: “Thôi bỏ đi, không đưa nữa.”

Nói xong Nguyễn Tư Nhàn đột nhiên ngạc nhiên mở to mắt, “Chị cũng biết sao?”

Giang Tử Duyệt nhún vai quay người dựa vào quầy, “Lúc chiều con bé có đến tìm chị.”

Giang Tử Duyệt có kinh nghiệm hơn cô, lúc trước là người chỉ dẫn đội bay cho Tư Tiểu Trân, lại là tiếp viên trưởng nên Tư Tiểu Trân nghĩ rằng chị có thể có tiếng nói hơn nên lúc đầu đã tìm chị giúp đỡ.

Nhưng Giang Tử Duyêt đã từ chối thẳng thừng.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nói bản thân không liên quan đến việc này, việc này quá hoang đường nên hà cớ gì phải dính vào chứ.

Nguyễn Tư Nhàn cũng tỏ ra hiểu biết, gật đầu: “Em vẫn chưa tìm được cơ hội.”

Cơ hội chỉ là do cô không muốn thôi, người ngồi ở kia nếu thật sự muốn thì chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.

Giang Tử Duyệt sáp lại gần: “Em không dám à?”

“Đúng, em không dám.” Nguyễn Tư Nhàn mỉm cười ngại ngùng, “Em ngại lắm.”

Lỡ như người ta nghĩ em đưa thư tình thì làm thế nào?

“Sao có thể chứ? Có gì đâu mà ngại.” Giang Tử Duyệt bưng dĩa bò bít tết lên đi ngang qua người cô, “Chị đem đồ ăn khuya đến cho cơ trưởng đây, bên đó em…. Một lát đèn tắt rồi em lén lén bỏ trên bàn ấy, cũng không có ai biết được.”

Giang Tử Duyệt nói xong tâm trạng Nguyễn Tư Nhàn cũng có chút thay đổi.

Chị ấy nói cũng có lý đấy chứ.

Lúc nãy Phó Minh Dư rõ ràng đã hiểu nhầm cô rồi, nghĩ rằng cô đang quyến rũ anh. Việc này cô làm sao giải thích cơ chứ, nói gì người ta cũng sẽ không tin, chỉ khi cô đưa lá thư đó ra sau đó đợi Phó Minh Dư đọc được nội dung thì anh ta sẽ tự biết là mình đã hiểu nhầm rồi.

Có điều lúc nãy Phó Minh Dư chắc chắn đã hiểu lầm cô nên nhất định sẽ không chịu nhận bất cứ thứ gì cô đem đến, cho nên đợi lát nữa đèn tắt mọi người đều ngủ rồi thì lúc thần không biết quỷ không hay cô đem lá thư nhét vào đó.

Đợi lúc anh ta tỉnh dậy đọc được lá thư thì sự thật sẽ phơi bày thôi.

OK.

Nguyễn Tư Nhàn đưa ra quyết định rồi nên cô yên tâm chờ đợi thời cơ.

20 phút trôi qua khoang hành khách đã tắt đèn rồi, đa số mọi người đều điều chỉnh ghế đi ngủ hết, còn 2 vị khách còn để đèn đang đọc sách, bốn bê yên tĩnh đến nỗi nghe được hơi thở, chỉ có một cậu nhóc tầm 7 8 tuổi đang xem phim hoạt hình.

Mỗi khi đến lúc này máy bay giống như một mô hình kí túc xá lớn, Nguyễn Tư Nhàn cảm giác mình giống cô quản lý kí túc xá hơn.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên cậu nhóc nhắc nhở cậu bé đeo tai phone để xem phim hoạt hình.

Cậu nhóc ậm ừ vài tiếng, nói: “Tai em đau.”

Nguyễn Tư Nhàn ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Bạn nhỏ à, em để loa ngoài như vậy sẽ làm ồn đến người khác đấy.”

Cậu nhóc còn có vẻ không thích, chỉ vào ngời lớn bên cạnh nói: “Bố em đâu có bị tiếng ồn làm phiền đâu.”

Nguyễn Tư Nhàn nhìn qua, bố cậu nhóc đeo đồ che mắt và miếng bịt tai chống ồn hoàn toàn sẽ không nghe thấy gì, ngủ như heo vậy bị làm ồn mới lạ đấy.

Gặp phải trường hợp này ngoài việc khuyên nhủ cậu nhóc thì cũng chẳng còn cách nào khác cả.

“Bạn nhỏ à, lúc đến Luân Đôn là sáng sớm đấy, lúc này còn không đi ngủ thì sáng ngày mai xuống máy bay em sẽ ngủ gật mất, không có tinh thần đi chơi đâu.”

Giọng nói của cô thuộc tuýt dịu dàng, cô lại cố ý nói nhẹ nhàng hơn nên cũng làm người ta rất khó từ chối, cho dù chỉ là một cậu bé.

Cậu nhóc nghĩ ngợi một hồi sau đó tắt ipad, “Vậy em đi vệ sinh.”

Cô đưa tay ra, “Đi thôi, chị đưa em đi.”

Mặc dù máy bay đang trong trạng thái ổn định nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nhiễu loạn khí lưu nên việc bảo vê sự an toàn của các em nhỏ là trách nhiệm của cô.

Lúc  đi ngang qua Phó Minh Dư, cô cúi mắt nhìn xuống, anh đang nằm hơi thở đều ngủ rất ngon.

Nguyễn Tư Nhàn đột niên phát hiện đây là cơ hội do đó cô dừng lại, nói với bạn nhỏ: “Bạn nhỏ à,  đợi chị một lát nhé.”

Sau đó cô cúi người đem lá thư bỏ bên gối của Phó Minh Dư.

Lúc tay chạm đến gối thì Phó Minh Dư mím môi làm cô giật mình, cô nghĩ rằng anh vẫn chưa ngủ.

May mà anh chỉ là hơi nghiêng đầu.

Có điều Phó Minh Dư không mở mắt, cậu nhóc bên cạnh lại nhìn rõ hành động của cô.

“Chị ơi, đây là đưa thư tình sao?”

Nguyễn Tư Nhàn: “…….”

Cậu nhóc còn hôi sữa sao gì cũng biết vậy.

“Không phải đâu.” Nguyễn Tư Nhàn không muốn giải thích thêm cho cậu bé, “Mau đi thôi, một lát nhà vệ sinh bị người khác chiếm mất đó.”

Cậu nhóc làm nư chưa nghe thấy lời cô nói, bộ dáng như người lớn nói: “Anh trai này thật đẹp trai, có điều chị cũng đừng xấu hổ quá, đến em còn nhận được thư tình mà, không có gì đâu, chuyện thường ấy mà.”

Nguyễn Tư Nhàn xấu hổ không nói nên lời.

Nhóc con nếu đứng lên phát biểu cũng không nên đứng ở đây chứ? Ngộ nhỡ Phó Minh Dư chưa ngủ nghe thấy thì sao?

Nguyễn Tư Nhàn hít thở sâu lần thứ 3 kéo cậu nhóc đi vào nhà vệ sinh.

Đưa cậu bé đi chỉ có vài phút thôi lúc quay lại Nguyễn Tư Nhàn phát hiện Phó Minh Dư vẫn chưa ngủ, anh đã điều chỉnh ghế thẳng lại đang bật đèn xem ipad.

Tốc độ nhanh như vậy, Nguyễn Tư Nhàn thậm chí nghi ngờ lúc nãy anh vẫn chưa ngủ.

Có điều anh ta biểu cảm bình thường chắc chưa nghe thấy gì đâu.

Cũng không biết  anh đã nhìn thấy lá thư đó chưa.

Lúc đi ngang qua anh Nguyễn Tư Nhàn không nhịn được liếc nhìn một cái.

Bức thư đó hình như anh vẫn chưa nhìn  thẳng người lại vì anh điều chỉnh ghế thẳng lại mà rơi xuống đất.

Cô trong lòng nghĩ ngợi, bây giờ không chỉ cần phải đưa lại lá thư đó mà còn phải làm sao nhặt lên mà không để anh nhìn thấy nó.

Nhìn thấy tên trên lá thư không phải là Nguyễn Tư Nhàn, cậu nhóc bên cạnh cũng nhìn thấy rồi.

Nhìn thấy thì nhìn thấy, cậu bé còn lớn tiếng nói: “chị em, thư tình của chị rơi xuống đất rồi.”

Nguyễn Tư Nhàn:“……”

Chị nhìn thấy rồi không cần em nhiều chuyện.

Không phải, đây không phải thư tình mà!

Phó Minh Dư nghe thấy liền nhin qua.

Chỉ là một cái liếc mắt, sau khi phát hiện phía sau là Nguyễn Tư Nhàn thì rất nhanh quay đầu lại nhếch môi mỉm cười khó hiểu.

Cũng không phải khó hiểu, Nguyễn Tư Nhàn cảm nhận rõ ràng sự mỉa mai trên mặt anh.

Cười gì chứ?

Có gì đáng cười chứ?

Đây thật sự không phải thư tình mà!

Nguyễn Tư Nhàn phát hiện từ khi Phó Minh Dư bước lên máy bay đã nói với cô tổng cộng 5 câu, trong đó có 2 câu có 2 chữ, nhưng đã biến cô từ một tiên nữ hoa nhã thành một cô gái ham tiền sẵn sàng quyến rũ đàn ông.

Anh là ma quỷ sao?

Đương nhiên cô chỉ dám gào thét trong lòng, nét mặt vẫn giữ nụ cười.

“Bạn nhỏ à, đây không phải là thư tình đâu.”

“Vậy là gì ạ?”

“Đây là thư trần thuật.”

 “Cũng là thư tình mà?”

“……”

Nguyễn Tư Nhàn quay đầu nhìn lại, vẫn may, Phó Minh Dư dường như không chú ý đến cuộc đối thoại của cô.

Đưa cậu nhóc trở về chỗ ngồi thì Nguyễn Tư Nhàn ngồi xuống thắt đai an toàn cho cậu bé, sau đó sờ sờ đầu cậu.

“Nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Lúc này cô hít thở một hơi sâu mới chầm chậm đứng lên quay người nhìn về phía Phó Minh Dư.

Sự chú ý của anh hoàn toàn dành ipad không thèm nhìn cô.

Như vậy càng tốt.

Nguyễn Tư Nhàn đi đến bên cạnh anh nhanh chóng nhặt lá thư lên đưa đến trước mặt anh.

 “Phó tổng, anh đừng hiểu nhầm, đây là em……”

Vẫn chưa nói hết lời thì máy bay đột nhiên gặp vật cản bắt đầu lắc lư.

Hơn nữa biên độ hơi lớn, nhiều hành khách đã thức dậy và đèn báo dây an toàn nhanh chóng sáng lên.

Nguyễn Tư Nhàn tham gia bay đã 2 năm, dựa vào kinh nghiêm có thể lần này không chỉ là do khí lưu, thậm chí có khả năng đã va chạm với những đám mây tích điện.

Không kịp suy nghĩ đến chuyện khác an toàn mới là điều quan trọng nhất, cô không dám động đậy, lập tức bám lấy ghế ngồi của Phó Minh Dư để đảm bảo sự ổn định.

Trong sự hoảng loạn cô cúi đầu nhìn thấy Phó Minh Dư bình tĩnh cất ipad ngước mắt lên nhìn cô.

Dường như có điều gì muốn nói.

Lúc này loa máy bay đột nhiên vang lên ngắt lời Phó Minh Dư định nói.

“Chào tất cả quý ông quý bà, bởi vì máy bay của chúng ta gặp phải dòng khí lưu mạnh dẫn đến sự không ổn định, xin mời quý khách quay trở lại ghế ngồi thắt dây an toàn, đồng thời nhà vệ sinh cũng sẽ đóng cửa.”

Chính vào lúc này cậu nhóc bên cạnh bị dọa sợ kêu toáng lên, cố hết sức bổ nhào về phía bố của mình, sau đó mới phát hiện mình bị dây an toàn buộc lại thì mới bắt đầu mở đai an toàn ra.

Nguyễn Tư Nhàn lập tức kêu lên: “Bạn nhỏ! Không được mở đai an toàn! Đây chỉ là va chạm với dòng khí lưu, em đừng sợ!”

Nhưng cậu nhóc nào có nghe lời cô nói chứ, ông bố bên cạnh mới vừa bị va chạm làm tỉnh giấc mới mơ hồ ngồi dậy, tất nhiên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.

Nhất định không thể để cậu bé mở đai an tào rời khỏi vị trí ngồi được, một lát máy bay va chạm lắc lư mới phiền phức.

Nguyễn Tư Nhàn không ịp nghĩ ngợi nhiều bèn lập tức chạy qua ấn người cậu bé xuống.

Những lúc cô vừa nới lỏng tay thì máy bay lại lắc lư một phen nữa, dưới chân cô đứng không vững thế là cả người ngã xuống.

--------Ngã trúng ngay vào lòng Phó Minh Dư.

Nguyễn Tư Nhàn:“………………………………”

Hơi thở của anh vây quanh cô, hai thân thể tiếp xúc gần nhau, phía trên của cô gần như ngã vào lòng Phó Minh Dư.

Nhìn lên vừa hay anh cũng đang nhìn cô.

Anh hơi nghiêng đầu xuống, ánh mắt coi thường và giễu cợt không hề che giấu.

Cô liền nhìn ra ánh mắt đó -----“Để tôi xem cô làm sao giải thích đây?”

Lúc này Nguyễn Tư Nhàn vừa hân vừa tức làm tim đập liên hồi, dường như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, khuôn mặt cô đỏ rực đến mang tai.

Cô còn nghe rõ nhịp tim đập nhanh của mình, “thình thình thình”

Thật ngại quá đi.

Phó Minh Dư nói theo nhịp tim đập của cô: “Hiểu nhầm gì?”

Nguyễn Tư Nhàn:“……”

Ngoài trầm mặc, vẫn là trầm mặc.

Cảnh tượng này tôi nói tôi không có ý quyến rũ anh anh sẽ tin sao?

Bản thân tôi còn không tin.

Máy bay vào lúc này dần dần lấy lại sự yên bình.

2 người cứ nhìn nhau như vậy.

Một người khuôn mặt đỏ hồng, một người bình tĩnh chẳng có chút cảm xúc gì. 

Hồi lâu sau Phó Minh Dư vẫn không nhận dược câu trả lời của cô nói tiếp: “Cô còn định ngồi trên đùi tôi bao lâu nữa?”

Nguyễn Tư Nhàn:“……………………” 

Nguyễn Tư Nhàn lập tức đứng lên, 2 tay không biết phải để đâu liền vuốt vuốt tóc, ngón tay vô tình chạm vào mặt mình.

Mặt nóng như vậy nếu ở đây có chiếc gương chắc cô nhìn thấy mặt mình đỏ hồng như vừa được xông hơi vậy.

“Tôi…….” Nguyễn Tư Nhàn mắt nhắm tim đập đem lá thư để trên bàn anh, “Đây là đồng nghiệp tôi nhờ tôi đưa cho anh, bên trong là một vài suy nghĩ của cô ấy về kế hoạch Phi Dương.”

Sau khi bỏ xuống cô cũng không dám nhìn biểu cảm của anh liền bỏ đi.

  -

Bước vào phòng nghỉ ngơi đúng lúc Giang Tử Duyệt đi qua nói, “Nguyễn Nguyễn à, em vừa…….”

Giang Tử Duyệt nói nửa chừng liền ngừng lại vỗ vào vai Nguyễn Tư Nhàn.  “Không sao, lúc nãy bị va chạm dọa sợ thôi.” Nguyễn Tư Nhàn đứng vững lại nói, “Lúc nãy cậu bé ở hàng 7A bị dọa sợ khóc lên, chị giúp em đem một ly nước ép đến đó đi, em nghỉ ngơi một lát.”

Mười mấy tiếng sau đó Nguyễn Tư Nhàn đi qua Phó Minh Dư rất nhiều ần.

May là anh ngủ gần 5 tiếng, 5 tiếng còn lại chi tập trung làm việc của mình hoàn toàn không nhìn Nguyễn Tư Nhàn.

Nhưng cho dù như vậy Nguyễn Tư Nhàn mỗi lần đi ngang qua anh vẫn cảm giác không tự tại, luôn cảm giác một giây sau anh sẽ dùng ánh mắt mỉa mai nhìn cô sau đó nói ra những lời châm chọc cô.

May là vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

Sau khi hạ cánh tiễn xong tất cả hành khách, Nguyễn Tư Nhàn thân thể rã rời, chưa bao giờ cảm thấy bay mệt như vậy cả

Sau đó cô tự xoa bóp vai quay trở lại khoang hành khách, lúc đi qua chỗ ngồi của Phó Minh Dư xém nữa cô lại chọc tức.

Lá thư đó vẫn chưa hề động đến bi đặt ở trên bàn.

Nguyễn Tư Nhàn vì sao lại chắc chắn lá thư chưa động đến?

-----Bởi vì Tư Tiểu Trân rất trịnh trọng dùng sáp nến dán miệng thư lại.

Nguyễn Tư Nhàn hôm nay lại hít sâu thêm N lần đem cất lá thư vào túi áo.

Hôm nay sự việc xảy ra trong chuyến bay này chỉ là màn kịch của 1 mình cô sao?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play