Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu thì Giang Tử Duyệt ho lên vài tiếng, “Được rồi, đừng đùa nữa, một lát cơ trưởng đến rồi.”
Âm thanh vừa dứt thì cửa phòng họp bị mở ra, người đi vào lại là Vương Lạc Khang.
Anh ta lúc nào khuôn mặt cũng tươi cười nhưng lúc này khuôn mặt như đưa đám nhăn nhó lại, mọi người đương nhiên đều có thể đoán được có chuyện chẳng lành.
Cả phòng nhìn nhau không ai dám mở lời trước cả, chỉ đành ái ngại nhìn Vương Lạc Khang.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vương Lạc Khang bước vào đứng trước bàn họp tức giận làm mặt anh ta cũng biến sắc theo.
Nhưng do bình thường anh ta rất dễ tính, bây giờ có tức giận mắng cũng không sao mắng được, sau cùng dùng tay chỉ vào vài người phía trước.
“Chuyện trong cuộc họp lần trước đều quên hết rồi sao? Tôi nói cho mọi người biết, sau này ngoan ngoãn cho tôi, tan làm ai muốn làm gì thì làm nhưng trong thời gian làm việc thì lo làm việc, nếu còn bàn luận những chuyện tào lao này thì nghỉ việc hết cho tôi.”
Nguyễn Tư Nhàn hơi nhăn mày lại.
Một lát cô còn phải đưa lá thư cho Phó Minh Dư.
Không phải Vương Lạc Khang đang nói cô đấy chứ?
Chắc không phải đâu, anh ta nào biết chuyện gì.
Nhưng con người vào lúc có tật giật mình thì thường cảm thấy ánh mắt đó đang ám chỉ mình, cô liền ngẩng đầu nhìn Vương Lạc Khang tìm xem có chút manh mối nào không, tiếc là anh ta đang trong cơn tức giận nên chỉ nhìn thấy bóng lưng và cánh cửa vẫn đang lắc lư vì bị mở ra, trong phòng chỉ còn lại đám người nhìn nhau khó hiểu.
---------“Lão đại bị sao vậy?”
-----------“Ai mà biết được, sắp mãn kinh à?”
--------“Ai chọc giận anh ấy vậy?”
Đột nhiên có người hiểu ra, “Có phải do hôm nay Phó tổng ngồi chuyến bay này không?”
------“Không phải chứ, chúng ta hôm nay chỉ nói đùa thôi mà sao anh ấy biết được chứ?”
“Được rồi.” Giang Tử Duyệt là tiếp viên trưởng liền cảm thấy chuyện này có liên quan đến cuộc nói đùa lúc nãy của bọn họ,”Chuẩn bị lên máy bay đi.”
Cuối cùng mọi người đều không dám đoán Vương Lạc Khang vì sao nổi giận, nhưng không ai dám nói gì thêm, lên máy bay ai ai cũng ngoan ngoãn làm việc giống như những cỗ máy không có tình cảm.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đợi cơ trưởng kiểm tra xong việc khởi động máy thì cửa máy bay chuẩn bị cho những hành khách hạng thương gia lên trước.
Nhưng trước đó phải đón những hành khách đặc biệt trước.
Cơ trưởng cùng tổ bay kính cẩn đứng ở cửa đón tiếp hành khách.
Nguyễn Tư Nhàn đáng lẽ ra nên đứng ở hàng thứ 2 nhưng vì cô là người cao nhất trong tổ tiếp viên, đứng ở đó có hơi gây sự chú ý nên tự động lùi đến hàng cuối cùng.
Nửa phút sau người mà mọi người đang chờ cuối cùng cũng từ hành lang xuất hiện.
Khoảnh khắc dó Nguyễn Tư Nhàn cảm nhận rõ ràng mọi thứ xung quanh có một sự thay đổi nho nhỏ, những tiếp viên bên cạnh đều đứng nhích lên một chút so với hàng.
Đêm càng khuya càng tối hơn chỉ có con đường đó sáng rực.
Phó Minh Dư bước đi đến, anh đang nghe điện thoại.
Mãi cho đến khi đến gần khoang máy bay thì anh nhìn thấy đám người mặc đồng phục thì mới hơi nhíu mày tắt điện thoại.
Sau anh còn có một thanh niên trẻ bằng tuổi, có lẽ là trợ lý hoặc thư ký gì đó.
Hai người đi nối đuôi nhau bước vào máy bay nhìn mọi người một lượt.
Máy bay rộng như vậy đột nhiên xuất hiện một loại cảm giác hơi ngột ngạt.
Nguyễn Tư Nhàn lén nhìn đánh giá anh một chút mà tim đập như trống đánh.
Tin vào lời xúi giục của Tư Tiểu Trân mà cô lại tin rằng người như anh có thể có một phút mềm lòng sao.
Rõ ràng cả người anh đều hiện lên 4 chữ “Tôi không có tim” mà.
Cơ trưởng tuổi hơi lớn, anh ta cười nói: “Phó tổng, chào mừng đến với tổ bay hôm nay.”
Phó Minh Dư đưa tay bắt tay với anh ta, nói một câu “Vất vả rồi”, sau đó nhìn xem tổ bay đứng bên, vô tình nhìn thấy Nguyễn Tư Nhàn liền dừng lại đánh giá một chút.
Hai người vô tình nhìn nhau, cô vẫn chưa kịp phản ứng thì anh đã nhìn sang nơi khác, sau đó đi vào khoang thương gia.
Ánh mắt coi nhẹ không che giấu gì.
Nguyễn Tư Nhàn thậm chí còn cảm giác ánh mắt lúc nãy chỉ là ảo giác.
-
Trên máy bay sau khi vào trạng thái kiểm soát thì các tiếp viên bắt đầu công việc của mình, lúc bận rộn trong phòng nghỉ ngơi thì các tiếp viên làm việc ở khoang thương gia không nhịn được nhỏ giọng bàn luận đến Phó Minh Dư đang ngồi ở hàng đầu của khoang.
Nguyễn Tư Nhàn lúc đi ngang qua người anh cũng lén nhìn vài cái.
Anh cùng thư ký ngồi cũng một hàng, đèn nhỏ trên đầu đang được bật sáng làm khuôn mặt hiện lên rõ hơn.
So với ảnh thì đẹp trai hơn nhiều.
Là con trai Chủ tịch lại vừa trẻ tuổi tài cao, người như anh chẳng trách khiến cho người khác muốn lao vào.
Nguyễn Tư Nhàn sờ lá thư trong túi áo, cô đã không ít lần muốn từ bỏ ý định này.
Trên đời làm gì có nhiều người bên trong khác với vẻ ngoài chứ, khí chất trên người Phó Minh Dư thấy rõ anh là một người thuộc tầng lớp thượng lưu, nếu hi vọng anh dễ ăn nói bằng một phần mười của một người bình thường đều là vọng tưởng thôi, cần gì nói đến điều khác.
Nhưng giống như Tư Tiểu Trân nói, cứ thể xem cũng không mất mát gì, không được thì thôi.
Nguyễn Tư Nhàn cứ mãi suy nghĩ nên lúc đi có hơi chậm lại, suy nghĩ xem một lát làm sao mở lời.
Vừa hay lúc này nên đem cà phê đến rồi, Nguyễn Tư Nhàn có thêm chút động lực liền lập tức chuẩn bị đi về phía anh.
Giang Tử Duyệt cũng ở bên cạnh cô chuẩn bị đồ ăn, ánh mắt tập trung vào quầy đồ ăn, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Nguyễn Tư Nhàn trong lòng có tâm sự nên không chú ý đến cho đến khi Giang Tử Duyệt hất cô một cái.
“Thất thần gì vậy?”
Nguyễn Tư Nhàn ho vài tiếng che giấu sự ngại ngùng, “Chị vừa nói gì ạ? Em chỉ chú ý đến nhiệt độ của cà phê.”
Giang Tử Duyệt cẩn thận nhìn về khoang hành khách, nói: “Một lát chúng ta đổi nhé, em đi phục vụ người bên trái, chị bên phải.”
Bên phải, Phó Minh Dư bên đó.
Nguyễn Tư Nhàn mím môi vẫn chưa đồng ý.
Giang Tử Duyệt dùng vai hất cô một cái, “Được không?”
Nguyễn Tư Nhàn cười nói được, hỏi lại: “Nhưng mà sao vậy ạ?”
Giang Tử Duyệt bày trái cây vào dĩa, dùng nĩa lấy một miếng cam, “Bạn trai cũ của chị bên đó.”
“Hả?”
Cô nhìn ra bên ngoài.
So với việc bay cùng chuyến với sếp thì xác suất gặp bạn trai cũ trên chuyến bay còn nhỏ hơn.
Nguyễn Tư Nhàn lại hỏi: “Hôm qua chị không có xem danh sách hành khách sao? Sao trông chị chẳng có chuẩn bị tâm lí gì vậy?”
“Chị xem rồi, nhưng trên thế giới nhiều người tên “Trương Vĩ” như vậy làm sao chi biết có phải anh ta không.” Giang Tử Duyệt vừa nói lại làm rơi một miếng cam, lúc nhặt lên cô dùng lực vứt vào sọt rác, “Đúng là xui xẻo.”
Nguyễn Tư Nhàn kéo cô vào trong một chút, nhỏ giọng nói: “Có khách từ bên đó đi ra, chị nhỏ giọng một chút.”
Giang Tử Duyệt cố gắng điều chỉnh biểu cảm khuôn mặt mình, nhưng vẫn không nhịn được nói: “Lúc nãy lên máy bay còn cố ý trêu chọc chị, đồ ngốc, đồ ngu ngốc, đàn ông đều là thứ ngu ngốc.”
Nguyễn Tư Nhàn vỗ vai an ủi cô ta, “Chị cũng đừng kích động quá, chỉ là bạn trai cũ mà thôi, chị cứ xem như là một hành khách bình thường là được mà.” “Hành khách bình thường gì chứ, làm gì có hành khách nào ngốc như anh ta chứ.” Giang Tử Duyệt trịnh trọng nhìn Nguyễn Tư Nhàn, “Thật đấy, em còn nhỏ, đợi em yêu vài lần rồi sẽ biết, đàn ông đều là thứ ngu ngốc.”
Nguyễn Tư Nhàn ậm ừ vài tiếng sau đó đồng ý đổi với Giang Tử Duyệt, 2 người tách nhau ra đi ra ngoài.
Đưa xong đồ ăn cho hành khách, Nguyễn Tư Nhàn lại đến rót cà phê cho từng hành khách có yêu cầu.
Lúc đi đến cuối khoang cô ngoảnh mặt nhìn về phía Phó Minh Dư.
Giang Tử Duyệt đã đi theo xe đồ ăn rồi, Phó Minh Dư thì cuối đầu nhìn vào ipad.
Nguyễn Tư Nhàn bàn tay bắt đầu hơi nóng lên, do dự trong chốc lát sau đó đi về phía Phó Minh Dư.
“Phó tổng, anh có cần cà phê không?”
Phó Minh Dư không ngẩng đầu lên mà đưa tay đẩy chiếc ly ra, “Cảm ơn.”
Nguyễn Tư Nhàn cúi người rót cà phê vào ly, sau đó ngừng một lát chưa vội rời đi.
Nhận ra sự khác thường của cô anh ngẩng đầu nhìn lên.
Đôi mắt anh dài hẹp, mắt 2 mí hình quạt hội tụ những nét sắc sảo của khuôn mặt.
Chỉ là lúc anh nhìn người khác thì cho dù đôi mắt có đẹp đến mấy vẫn cảm giác hơi lạnh lùng.
Nguyễn Tư Nhàn chưa lâm trận đã bỏ chạy.
Khoảng một tiếng sau thư ký của Phó Minh Dư gọi Nguyễn Tư Nhàn rót thêm cà phê.
Cô lấy ra lá thư đó lót dưới bình cà phê một lần nữa đi ra.
Sau khi rót cà phê xong cho thư ký cô lại quay đầu về phía Phó Minh Dư.
Anh vẫn cầm ipad, trên màn hình là kết cấu nội bộ 3D của máy bay.
Hình ảnh rõ ràng, Phó Minh Dư phóng to xem, bàn tay lướt trên màn hình dường như xung quanh anh chẳn có ai vậy.
Anh chăm chú như vậy làm Nguyễn Tư Nhàn ngại không dám làm phiền anh, nhưng lá thư dưới đáy bình ngay lập tức nhắc nhở cô, thời không đợi người, thời không đợi người đâu.
Nhưng xem dáng vẻ anh khá bận, cho dù đưa lá thư thì anh ấy cũng không nhất định sẽ xem.
Lúc nội tâm cô đang giằng xé thì thư ký mở lời: “Còn có chuyện gì sao?”
Nguyễn Tư Nhàn căng thẳng đến hoảng người, nhỏ giọng nói: “Anh có còn muốn thêm cà phê không?”
Thư ký nhướn mày, ngón tay gõ vào ly cà phê trước mặt, bên trong vẫn còn nửa ly.
Nguyễn Tư Nhàn ngầm mặc định anh ta không cần thêm nữa sau đó quay sang Phó Minh Dư.
“Anh có uống muốn thêm cà phê không?”
Ngón tay Phó Minh Dư tì dưới cằm nhẹ nhàng di chuyển.
Sau đó mới ngước mắt nhìn lên
“Không cần.”
Lúc anh nhìn lên thì Nguyễn Tư Nhàn đã biết đáp án là gì nên cũng không bất ngờ, cô gật đâu sau đó quay người đi.
Còn Phó Minh Dư ngước mắt lên nhìn bóng lưng của cô, ánh mắt khó chịu rõ rệt.
Người thư ký bên cạnh cười lên, Phó Minh Dư nhìn qua thì thư ký lập tức im miệng sau đó đưa cho anh một tờ giấy.
“Đây là giá đấu thầu của ACJ31.”
Phó Minh Dư đón lấy vừa nhìn theo bong lưng trước mặt.
Vương Lạc Khang này làm việc kiểu gì vậy.
Một lát sau cô tiếp viên này là bưng cà phê quay lại.
Trong tay cô ta hình như cầm vật gì đó.
Hình như là một lá thư.
Phó Minh Dự ngẩng đầu nhìn Nguyễn Tư Nhàn.
Cô gái phía trước này khuôn mặt xinh đẹp đang mặc bộ đồng phục màu xanh nhạt của Hàng không Hằng Thế.
Cô còn có thân hình cao, eo theo chân dài,thân hình tuyệt đẹp.
Chỉ tiếc là trang điểm hơi đậm, nụ cười cứng nhắc khó làm người khác có thể ghi nhớ cô.
Nguyễn Tư Nhàn nhìn thấy ánh mắt Phó Minh Dư đang đánh giá cô bất giác nhớ đến thỉnh cầu của mình làm cho bản thân căng thẳng hơn, nhỏ giọng nói: “Phó tổng, anh có cần thêm cà phê không?”
Lúc nói lời này cô cầm chặt lấy lá thư dưới đáy bình cà phê, bàn tay cứ không ngừng vò lấy muốn đưa lá thư ra ngoài, trong đầu cứ kêu lên làm sao để tìm cơ hội đưa lá thư này.
Động tác nhỏ này của cô bị Phó Minh Dư nhìn ra ngay.
Phó Minh Dư nhìn thấy dáng vẻ cô có lời muốn nói lại thôi nhưng ánh mắt lại tràn đầy hi vọng.
Anh tắt màn hình ipad để tay lên cổ tay áo nhẹ nhàng nói: “Công việc này có phải là cô không muốn làm nữa không?”
Nguyễn Tư Nhàn ngẩn người một chút liền nghĩ đến nội dung lá thư, vội nói: “Đúng vậy, em không muốn làm tiếp viên hàng không của Hằng Thế nữa, em muốn làm…..”
Phó Minh Dư nhẹ nhàng chuyển động cổ tay nhếch mắt lên nói: “Làm bà chủ sao?”
Nguyễn Tư Nhàn: “…..Hả?”
“Chi bằng cô nằm mơ đi.”
“……”
Nguyễn Tư Nhàn cứ đứng ngẩn người ở đó.
Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Đàn ông đều là kẻ ngốc.