Giang thành, mùa thu.

Một cơn gió nổi lên xua tan những đám mây đang che mặt trăng lại làm cho mặt đất sáng lên trong phút chốc, những cánh ruộng lúa bên dưới nhuộm một màu vàng nhạt cũng bị cơn gió thổi nhẹ dậy lên như những cơn sóng nhỏ.

Những cánh đồng vào buổi sáng sớm ngoài ngoại ô tĩnh mịch giống như thực vật chìm sâu vào giấc ngủ.

Và những con đường trải nhựa san sát bên những cánh ruộng cũng nhuộm một màu vàng bị đường bay màu vàng cắt đứt.

Sân bay vào giờ này đèn đuốt sáng lên, nhân viên bận rộn, âm thanh chiếc loa kêu lên chuyến bay 737 chuyển bị đáp, sau đó là mười mấy chiếc xe buýt xếp hàng quả nhiên khác hẳn với những cánh đồng tĩnh mịch.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nguyễn Tư Nhàn trán lấm tấm mồ hôi, tay kéo chiếc vali đi về phía tầng hội nghị của Hãng hàng không Hằng Thế.

Bước vào thang máy cô lấy điện thoại ra xem thời gian, 12:41, còn chưa đầy 5 phút nữa là đến cuộc họp trước chuyến bay.

Cửa thang máy mở ra, Nguyễn Tư Nhàn lướt qua đám người ở đại sảnh đi hướng về hành lang phòng hội nghị.

Cửa phòng họp B32 có vài người mặc đồng phục màu xanh giống cô đang đứng trò chuyện.

 “Nguyễn Tư Nhàn, sao bây giờ em mới đến?”

Giang Tử Duyệt trong đám người quay đầu lại nói.

Nguyễn Tư Nhàn bước đến thở ra một hơi, “Lúc ra ngoài em gặp chút chuyện.”

Giang Tử Duyệt là Tiếp viên trưởng nên không thể không nhắc nhở một câu: “Lần sau chú ý nhé, chuyện khác thì không sao, em rõ ràng biết chuyến bay này rất quan trọng mà.”

Nguyễn Tư Nhàn gật đầu.

Chuyến bay hôm nay thuộc chuyến bay quốc tế cốt lõi của Hàng không Hằng Thế -  Giang Thành bay thẳng đến Luân Đôn.

Điều đặc biệt là Phó tổng giám đốc Phó Minh Dư cũng ngồi chuyến bay này.

Phó Minh Dư bình thường hay đi bằng máy bay riêng cho nên hiếm có dịp ngồi máy bay của hãng, Giang Tử Duyệt lại là tiếp viên trưởng của chuyến bay này nên lúc xem qua danh sách hành khách đã nói liền trong nhóm của tổ bay lần này.

Nguyễn Tư Nhàn nhìn vào phòng họp một lượt, “Bên trong vẫn chưa ra sao?”

Giang Tử Duyệt: “Ừ, không biết bọn họ còn chậm chạp cái gì không biết, Cơ trưởng của chúng ta vẫn còn trong nhà vệ sinh.”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Vậy em cũng vào nhà vệ sinh sửa lại khăn với trang điểm lại một chút.”

Lúc Nguyễn Tư Nhàn rời túc xá sợ bị trễ nên đã chạy một đoạn đường, bây giờ cổ cô đã nhốm mồ hôi thấm hết vào chiếc khăn nhỏ ở cổ nên rất khó chịu.

Nguyễn Tư Nhàn nói xong vội vàng đi vào nhà vệ sinh, sau đó mở vòi nước rửa tay, những ngón tay dính nước vội vắt những cọng tóc dính trên mặt ra sau tai.

Cô nhìn bản thân mình trong gương, khuôn mặt trang điểm kĩ càng, mái tóc được búi lên gọn gàng, đồng phục ôm sát thân – không tồi, nhưng lại chả có gì nổi bật.

Chỉ có chiếc khăn nhỏ trên cổ được buộc giống hai tai thỏ làm cho cô nhìn khác một chút với những người khác.

Nhưng cũng chỉ là sự khác biệt đó trong mắt cô chứ sẽ chẳng có ai chú ý đến cả.

Chiếc khăn nhỏ buộc rất thú vị cũng phải bị cô mở ra sau đó buộc lại nghiêm túc.

Lúc để tay xuống Nguyễn Tư Nhàn sờ đụng vào một vật trong túi áo đồng phục.

Cô ngừng một lát sau đó cởi ra một cúc áo lấy ra vật đó.

Là một bức thư, trên đó có dùng sáp nến để dán miệng lá thư lại.

Đây là lí do làm cho Nguyễn Tư Nhàn đến trễ.

Chiều hôm nay,  Tư Tiểu Trân bạn cùng phòng của cô biết Phó Minh Dư ngồi trên chuyến bay của Nguyễn Tư Nhàn liền viết lá thư này, sau đó dặn dò cô nhất định phải tìm cơ hội đưa cho Phó Minh Dư.

Nhìn thấy dáng vẻ không muốn của Nguyễn Tư Nhàn, Tư Tiểu Trân bộ dáng đáng thương nhìn cô: “Chúng ta mỗi ngày đều cùng nhau đọc sách, cùng nhau chuẩn bị cho kì tuyển chọn, rõ ràng tuần sau là có thể tham gia rồi, kết quả kế hoạch Phi Dương nói hủy bỏ là hủy bỏ! Cậu thật sự không muốn cố gắng thêm một lần sao?”

Kế hoạch Phi Dương là kế hoạch bay nội bộ của Hãng, mỗi năm đều sẽ lựa chọn một bộ phận nhân viên trong Hãng để tiến hành đào tạo, không giới hạn chức vị hay giới tính. Đến năm nay sắp báo danh tham gia “kế hoạch Phi Dương” thì tổng giám sát bộ phận bay Phó Minh Dư lại hủy bỏ kế hoạch này.

Đối với những người khác đây chẳng là chuyện gì to tát nhưng đối với Nguyễn Tư Nhàn và Tư Tiểu Trân là những người vào Hãng chỉ vì kế hoạch này quả thực là một đả kích lớn.

Nguyễn Tư Nhàn định mở miệng từ chối thì Tư Tiểu Trân lại nói: “ Tớ đã gửi cho anh ấy rất nhiều mail nhưng vẫn không nhận được hồi đáp, bây giờ chỉ còn cách này thôi. Tớ biết cậu nghĩ cách này thật buồn cười nhưng lỡ như, lỡ như Phó tổng là một người dễ gần và tốt bụng thì sao, anh ấy xem bức thư của tớ lại suy nghĩ lại thì sao? Hơn nữa……”

Nguyễn Tư Nhàn lúc đó huơ huơ tay ngắt lời của Tư Tiểu Trân sau đó cất lá thư vào túi.

------“Em đang làm gì vậy?”

Đột nhiên Giang Tử Duyệt thò đầu vào, “Cơ trưởng đến rồi mau vào họp thôi.”

Nguyễn Tư Nhàn liền giấu lá thư sau lưng sau đó gật đầu: “Được ạ, em đến ngay đây.”

Động tác này bị Giang Tử Duyệt nhìn thấy liền liếc nhìn hỏi ngay: “Em cầm gì thế?”

Nguyễn Tư Nhàn không muốn bị Giang Tử Duyệt nhìn thấy lá thư trong tay cô, nhưng lúc nãy động tác giấu diếm của cô quá rõ ràng, ngược lại có chút khả nghi. Giang Tử Duyệt ánh mắt thăm dò đi về phía cô, Nguyễn Tư Nhàn chỉ đành huơ huơ vật trong tay lên.

“Đây này, chẳng có gì cả.”

Giang tử Duyệt nhìn rõ lá thư thì mới thả lỏng cánh môi đang mím chặt ra, “Thứ vớ vẩn gì thế, nhanh lên nào, đừng chậm chạp nữa.”  

Nguyễn Tư Nhàn nhét lá thư vào túi áo sau đó cài lại nút áo và cùng Giang Tử Duyệt ra ngoài.

Cuộc họp trước chuyến bay lần này vì trong danh sách hành khách có Phó Minh Dư nên Cơ trưởng rất coi trọng nên đã giảng hơn 20 phút so với những cuộc họp khác.

Lúc kết thúc cuộc họp thì đã đến lúc lên máy bay thì lại nhận được thông báo của tháp chỉ huy rằng do việc quản chế giao thông nên chuyến bay sẽ delay 1 tiếng.

Thời gian được thoải mái hơn nên Cơ trưởng đứng dậy vận động gân cốt, sau đó nói với 2 cơ phó bên cạnh mình: “Đi mua một chút đồ ăn không?”

Ba người liền đứng dậy, bảo một người bên tổ phục vụ ở lại trong phòng họp.

Lại delay, mọi người lại phải chờ, bây giờ không phải là giờ bay nên tiếng than vãn nho nhỏ lại vang lên.

Lúc này Nguyễn Tư Nhàn đi ra ngoài nghe điện thoại.

Điện thoại vẫn chưa tắt thì cô liền nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng càng náo nhiệt hơn, giống như đang thảo luân chuyện gì vui lắm vậy.

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Cô đẩy cửa đi vào, “Em ở bên ngoài đều nghe thấy tiếng mọi người đấy.”

Giang Tử Duyệt  cuộn tròn danh sách hành khách lại để trên huyệt thái dương, nghiêng đầu nói: “Bọn họ đang đánh cược xem hôm nay ai sẽ đi xin được số điện thoại của Phó tổng đấy.”

Nguyễn Tư Nhàn khó hiểu hỏi lại, “Hả, xin số điện thoại làm gì?”  ------“Em nói xem? Đương nhiên là tán tỉnh anh ấy rồi.”

“Khó khăn lắm mới gặp được anh ấy trong cùng chuyến bay, cơ hội hiếm có đấy, lúc này không tiến lên thì đợi đến lúc nào!”

“Chuyến bay đường dài mười mấy tiếng đấy, tôi không tin không tìm được cơ hội xin số điện thoại, nếu không được thi chúng ta học chiêu hất cà phê lên người hay đại loại như vậy, hahaha.”

-----“Hất cà phê lên người thì ác quá, em nghĩ hay là đợi lúc máy bay lắc lư thì nhân cơ hội ngã một cái, vừa hay ngã vào lòng anh ấy.”

Hất cà phê…… Té ngã……..

Nguyễn Tư Nhàn nghe mà khóe mắt giật giật mấy hồi.

Phim ngôn tình mười năm trước đã diễn những cảnh này rồi….

Có điều mọi người đã nói như vậy thì cũng nghe ra được là mọi người đang nói đùa rồi.

Nguyễn Tư Nhàn cười sau đó ngồi xuống bóp bóp huyệt thái dương.

“Mọi người đang mơ giấc mộng gì vậy chứ?”

Nói xong liền ngơ ra.

Sao lại đem những lời trong lòng nói ra chứ?

Không khí trong phòng họp đột nhiên ngừng lại.

Rất nhanh sau đó lại náo nhiệt lên.

“Mơ đâu có phạm pháp, hơn nữa…..” Người đó hạ giọng xuống, “Anh trai của Phó tổng, vợ tương lai của vị Phó tổng khác lại là tiếp viên hàng không, hai người đó chính là gặp nhau trên máy bay đó, đây gọi là gì, mọi thứ đều có khả năng nha.”

-----“Lời đã nói rồi đấy, ai sau này trở thành bà chủ thì đừng có quên thăng chức cho tớ đấy nhé, cái khác không nói, cho tớ làm tiếp viên trưởng nha.”

-----“Ôi, chỉ việc cậu lần trước giúp tớ đổi ca nếu tớ làm bà chủ thì cậu lập tức trở thành tiếp viên trưởng ngay.”

----“Vậy cảm ơn cậu trước nhé, có điều lỡ như tớ mới là bà chủ tương lai thì sao nào?”

Nguyễn Tư Nhàn nghe lúc lâu càng nghe càng ngơ ngác, “Không phải, sao mọi người hào hứng quá vậy, lỡ như đối phương là một ông chú có cái bụng bự hơn cả bà bầu thì sao? Các cậu cũng tán tỉnh sao?”

Lời này vừa thốt ra mọi người đều cười toáng lên.

Nguyễn Tư Nhàn càng mơ hồ hơn,”Mọi người cười gì vậy?”

“Ai ya, xem ra Nguyễn Nguyễn nhà ta đúng là không biết chuyện gì hết, nào, đến đây chị cho xem ảnh này.”

Giang Tử Duyệt một tay nắm chặt cổ cô, một tay lấy điện thoại ra lục ảnh đưa cho cô xem.

Bức ảnh này rõ ràng là chụp lén, Phó Minh Dư mặc một bộ vest cao cấp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu đen đang đi hướng về phía cửa của tổng bộ công ty.

Bờ vai to rộng bước đi sải dài, bóng lưng thẳng cộng với dáng đi rất hợp với bộ đồ trên người, khí chất này làm người chụp ảnh cũng phải chú ý đến, làm cho cảnh vật xung quanh cũng trở nên lu mờ.

Cho dù tấm ảnh này không chụp được mặt anh ấy.

Thảo nào mọi nười hào hứng như vậy là có thể hiểu được.

Có điều chỉ nhìn qua ảnh thì một loạt những hình dung từ như “dễ gần và tốt bụng” trong lòng  Nguyễn Tư Nhàn cũng dần mờ nhạt đi.

Không thể tuyệt đối không thể nào.

Hai hình dung từ này thật sự không liên quan gì đến anh ấy.

Mọi người trong phòng thỏa sức nói đùa hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh bên ngoài, mặt của Giám đốc bộ phận tiếp viên Vương Lạc Khang tức tối đến nỗi nhìn đen như Quan Công vậy.

Nhân vật trung tâm của cuộc trò chuyện Phó Minh Dư đứng ngay bên Vương Lạc Khang.

Ánh đèn trong tầng lầu sáng rõ,vlâu lâu lại vang tiếng bước chân trong hành lang rất rõ ràng.

Nhưng vẫn không nghe rõ bằng tiếng cười trong phòng.

Tiếng cười như lưỡi đao nhọn chốc chốc lại đâm vào tai Vương Lạc Khang.

Anh ta âm thầm nhìn qua Phó Minh Dư chỉ thấy anh cuối đầu xem văn kiện trong tay, ánh mắt trầm tĩnh dường như không hề nghe thấy cuộc đối thoại bên trong.

Nhưng nếu thật sự không nghe thấy thi anh tại sao lại phải đứng ở đó chứ.

Âm thanh tiếng cười trong phòng càng ngày càng to hơn, Vương Lạc Khang như bị kim chích sau lưng chỉ muốn xông vào bên trong chặn họng mọi người bên trong.

Nhưng Phó Minh Dư không nói gì thì anh ta nào dám hành động trước.

Lúc này Phó Minh Dư dừng xem văn kiện trong tay, đem nó trả lại như ban đầu cho Vương Lạc Khang.

Vương Lạc Khang đưa tay ra đón lấy văn kiện nhưng sắp cầm đến thì tay dừng lại.

“Đây là hiệu quả mà gần đây mà việc cậu đã chỉnh đốn sao?”

Một câu nói làm cho Vương Lạc Khang căng thẳng không biết làm sao trả lời.

Việc này nói ra thì buồn cười,  2 tháng trước trên chuyến bay quốc tế cốt lõi của Hãng hàng không Hằng Thếxảy ra một việc “tốt đẹp”. Một tiếp viên vô tình đã làm đổ cà phê lên một hành khách vip.

Lai lịch của vị hành khách này không tầm thường, là con trai út của một cổ đông lớn của ngành công nghiệp sắt thép Giang Thành.

Nhưng vì sự cố này 2 người không những không kết thù oán mà lại nên duyên lành, một câu chuyện tình yêu đến vừa nhanh vừa làm người ta ngưỡng mộ.

Từ vụ việc đó mà luôn có những tiếp viên âm thầm bắt chước theo, khoảng thời gian đó “sự cố” phục vụ tăng lên không ngừng.

Chuyện khác thì cũng không bàn đến, nhưng loại sự cố này lại bị một cổ đông nhỏ của Hằng Thế bắt gặp nên đã xem như một câu chuyện cười kể lại cho Phó Minh Dư nghe.

Người ngoài không thể ngăn cản chuyên trai gái yêu nhau được nhưng dùng công việc làm công cụ thì đây là chuyện đại kỵ trong ngành phục vụ.

Cho nên vào tháng đó bộ phận đã tổng kết trong hội nghị, Phó Minh Dư nhắc đến chuyện này thì Vương Lạc Khang đã lập tức biểu hiện thái độ của mình sẽ chỉnh đốn chuyện này rồi.

Ai ngờ rằng trước khi Vương Lạc Khang báo cáo công việc thì việc này lại bị Phó Minh Dư nghe được.

“Nếu bọn họ không muốn làm công việc này nữa thì có thể nói bất cứ lúc nào, Hằng Thế trước giờ không cố giữ ai đâu.”

Phó Minh Dư thả lỏng lực tay thế là văn kiện cuôi cùng rơi xuống tay Vương Lạc Khang.

Mặc dù chỉ có vài trang giấy nhưng dường như nặng gần một tấn sắt vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play