Thịnh Vãn Yên vừa bước ra, đã nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất không dám hé răng của cha Thịnh.
"Bố, bố sao thế ạ?"
Cha Thịnh ngẩng đầu nhìn cô, xua xua tay không nói gì, Thịnh Vãn Yên chỉ thấy ông kỳ quặc.
Thịnh Vãn Yên cũng không để ý nhiều, cầm tiền phiếu mẹ Thịnh đưa rồi trở về phòng, cha Thịnh nhìn theo bóng dáng cô, định hỏi gì đó nhưng lại thôi.
Cố nhịn vẻ mặt ấm ức, ông đi chuẩn bị nước nóng rồi bưng về phòng. Thấy mặt chồng sa sầm, mẹ Thịnh ngơ ngác.
Lão này lại bị làm sao???
———
Sáng hôm sau, Thịnh Vãn Yên vừa ngủ dậy đã thấy cha mình vui như tết, ngay cả bữa sáng cũng là do ông đích thân chuẩn bị.
Thịnh Vãn Yên liếc nhìn cha mình, không hiểu sao tâm trạng ông lại thay đổi nhanh đến vậy.
"Con gái yêu, hôm nay ăn thêm cái trứng này đi."
"Nhớ mang bông về cẩn thận đấy!"
Nghe cha dặn dò, Thịnh Vãn Yên khẽ phì cười khi bước ra khỏi cửa. Giờ thì cô đã hiểu vì sao tối qua ông lại ấm ức đến vậy.
Hóa ra là ông đang suy diễn lung tung, nghi ngờ mẹ con cô muốn bỏ rơi ông sao?
Thịnh Vãn Yên thật sự không biết có nên cười ông hay không, sao cha cô lại ngốc đến vậy?
Sợ bản thân bị lây bệnh ngốc từ ông, Thịnh Vãn Yên vội vàng rời khỏi nhà đi làm.
Cha Thịnh đứng ở cửa phẩy tay chào tạm biệt cô, nụ cười rạng rỡ như được mùa.
Đợi Thịnh Vãn Yên đi khuất, ông bà nội mới đi xuống lầu dạo chơi, cha Thịnh lúc này mới vào gọi mẹ Thịnh dậy.
"Vợ yêu, dậy thôi."
"Đi làm muộn rồi."
Mẹ Thịnh nghe vậy bèn uể oải thức dậy, không quên trừng mắt nhìn chồng rồi mới chịu ra khỏi giường. Cha Thịnh cười hề hề, lấy dép đặt sẵn trước mặt vợ.
———
Tan ca, Thịnh Vãn Yên đến chỗ hẹn với Ngô Giai Tú để nói về chuyện thịt heo và bông.
"Chị Giai Tú, em đã giữ lại cho chị 20 cân thịt rồi ạ."
"Bên chỗ bông nói có thể nhường lại 50 cân, chị xem có muốn lấy nhiều vậy không?"
Ngô Giai Tú nghe vậy, mắt sáng rỡ, vội vàng nói muốn lấy hết.
Ai mà chê bông nhiều cơ chứ, nhà cô ấy đông người, một chút này một chút kia sao đủ dùng.
"Tôi lấy hết!"
"Ngày mai tôi sẽ mang tiền đến đưa em."
Ngô Giai Tú vô cùng cảm kích Thịnh Vãn Yên, có một người đồng nghiệp tốt như vậy thật may mắn.
May mà cô ấy không ngu ngốc như Ngưu Phương Lệ, chỉ muốn chiếm lợi, nếu không thì giờ này vẫn còn đang đau đầu vì mấy chuyện mua thịt mua bông.
"Được, bông 2,5 tệ 1 cân, giá thịt thì vẫn như cũ."
"Được."
Ngô Giai Tú rất sảng khoái, chỉ cần giá cả hợp lý là được.
"À đúng rồi, chị Giai Tú, chồng chị làm ở mỏ than phải không?"
Nghe Thịnh Vãn Yên hỏi vậy, Ngô Giai Tú liền hiểu ý cô.
"Ừ, cô muốn mua than hả?"
"Vâng, nhà em sợ than không đủ dùng qua mùa đông nên muốn mua thêm một ít dự trữ."
Ngô Giai Tú nghe vậy, suy nghĩ một chút, cô cũng không chắc chắn có thể mua được than cho Thịnh Vãn Yên hay không.
"Để tối nay tôi hỏi giúp cô, xem có thể giữ lại được ít nào hay không."
"Vâng, được bao nhiêu thì được, em không yêu cầu đâu ạ."
Ngô Giai Tú nghe vậy mỉm cười, quả nhiên người hiểu chuyện nói chuyện với nhau thật thoải mái.
"Được, qua mấy ngày tôi sẽ báo lại cho cô."
"Vâng."
Thịnh Vãn Yên đạp xe về nhà, đến khu tập thể, cô tìm một chỗ vắng vẻ rồi lấy 39 cân bông trong không gian ra.
Cô chia bông vào hai túi lớn, nén chặt rồi buộc lên baga xe.
Xác định chắc chắn, cô mới đạp xe về nhà. Vừa hay lúc này cha Thịnh cũng tan ca, thấy con gái về liền chạy ra xách đồ giúp.
"Con gái giỏi quá!"
Ông cảm thấy con gái mình càng ngày càng lanh lợi, làm việc đâu ra đấy chứ không còn ngốc nghếch như xưa nữa.
Thịnh Vãn Yên: "..."
Cảm ơn ông bố nhé.
Sợ cha lại nổi hứng "giảng dạy", Thịnh Vãn Yên ăn cơm xong liền chạy về phòng, tập trung dịch tài liệu.
Dịch xong, Thịnh Vãn Yên chợt nghĩ, bây giờ cô cũng là hoa đã có chủ, có nên viết thư cho Cố Đình Kiêu không nhỉ?
Cố Đình Kiêu đã đi được năm ngày, chắc cũng sắp đến đơn vị, giờ gửi thư là vừa đẹp.
Thịnh Vãn Yên đoán không sai, vừa đến đơn vị, Cố Đình Kiêu đã lập tức báo cáo xong rồi đi viết thư cho cô.
Anh tự hỏi không biết Thịnh Vãn Yên có hồi âm cho mình hay không, trong thư cô sẽ viết gì nhỉ.