"Chăn đôi cần 8 cân, hai cái gối 3 cân, mỗi người một bộ áo bông mới là 4 cân."
"Cộng lại là 39 cân."
"Con xem sao, không đủ thì mẹ lại nghĩ cách."
Mẹ Thịnh cũng không yêu cầu cô phải mua đủ, dù sao mua được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
"Vâng."
Mẹ Thịnh đưa phiếu bông và tiền trong nhà cho cô, một cân bông ở Cung Tiêu Xã là 1. 25 tệ.
Mẹ Thịnh biết cô mua của đồng nghiệp chắc chắn sẽ theo giá chợ đen.
Vì vậy, bà đưa thẳng 100 tệ cho cô, thừa thiếu tính sau.
Thịnh Vãn Yên vốn không muốn lấy tiền, nhưng nghĩ đến Thịnh Vãn Trạch sắp kết hôn, không có lý do gì mà cô phải bỏ tiền ra mua chăn cho anh ta?
Tuy là anh em ruột, nhưng trong nhà có thêm người, nhiều chuyện cũng nên tính toán rõ ràng.
Đặc biệt là chuyện liên quan đến lợi ích, cô có thể tặng quà cưới, nhưng tặng hẳn một cái chăn thì thật quá xa xỉ.
Là em chồng tương lai, cô chỉ cần không gây chuyện, an phận thủ thường là được.
Không có lý do gì mà cô phải làm ra vẻ ta đây, em chồng tương lai nên làm gì thì cô làm cái đó.
Cô không gây chuyện, cũng hy vọng chị dâu tương lai đừng kiếm chuyện với mình, cả nhà cứ hòa thuận vui vẻ mà sống.
Quan trọng nhất là, cô có bao nhiêu tiền, người trong nhà còn rõ hơn cả cô.
Ở nhà này, cô chẳng khác nào người trong suốt về tài chính, có mẹ Thịnh ở đây, cái gì cô làm bà cũng biết.
Dù sao cô cũng sẽ lấy tiền từ chỗ khác để phụng dưỡng người lớn trong nhà, chữ hiếu này cô nhất định sẽ làm tròn.
"Hai tháng nay, con thấy có ai bán thịt ở ngoài cửa thì mua hết về đi."
"Trong nhà cũng phải chuẩn bị thịt hun khói để ăn Tết, đến lúc anh con cưới vợ cũng cần dùng đến."
Mẹ Thịnh nói xong lại móc thêm 50 tệ đưa cho cô, dù sao con nào bà cũng không để chịu thiệt.
"Vâng ạ."
Mẹ Thịnh suy nghĩ một lát, thấy không còn gì dặn dò nữa, bèn giục cô về phòng nghỉ ngơi sớm.
Thịnh Vãn Yên đương nhiên sẽ không bán cho mẹ Thịnh với giá chợ đen, cô bèn kiếm cớ nói với mẹ Thịnh là mua của đồng nghiệp với giá cao hơn Cung Tiêu Xã một chút.
"Thật không đấy?"
"Thật mà, ai cũng muốn kiếm thêm chút tiền để đón Tết."
"Chợ đen thì không dám đi."
Dù sao, những gia đình công nhân như họ, cơ bản đều không dám mang đồ ra chợ đen bán, bởi vì rủi ro quá lớn.
Bán cho đồng nghiệp xung quanh là yên tâm nhất, chỉ cần kiếm được tiền là được.
Mẹ Thịnh nghe vậy liền gật đầu, Thịnh Vãn Yên bèn bán cho mẹ Thịnh với giá 1. 5 tệ, cao hơn Cung Tiêu Xã hai hào rưỡi.
Bây giờ hai hào rưỡi cũng mua được kha khá đồ, mẹ Thịnh đương nhiên không nghi ngờ gì.
"Mai mẹ đi lấy giúp con."
Thịnh Vãn Yên nghe vậy thì giật mình, mẹ Thịnh mà đi cùng thì làm sao cô lấy bông từ trong không gian ra được?
"Không cần đâu mẹ, con đi xe đạp, để sau xe là được."
"Có 39 cân, còn nhẹ hơn người ta."
Mẹ Thịnh nghe vậy liền gật đầu, có xe đạp cũng tiện hơn, bà cũng lười chạy đi chạy lại, về sớm còn nấu cơm.
Thịnh Vãn Yên trả lại 41. 5 tệ còn thừa cho mẹ Thịnh, nhưng bà không nhận.
"Chồng của cô đồng nghiệp Ngô Giai Tú của con có phải đang làm việc ở mỏ than không?"
"Vâng ạ."
Mắt Thịnh Vãn Yên sáng lên, lập tức hiểu ý của mẹ Thịnh, làm việc ở mỏ than chắc chắn có cách kiếm được than đá.
Cô đang nghĩ xem nên lấy cớ gì để mang than về nhà, dù sao mùa đông cũng cần dùng đến than.
"Mai con đi hỏi thử."
"Ừ, kiếm nhiều nhiều vào."
Hai mẹ con bàn bạc đâu vào đấy chuyện tích trữ nhu yếu phẩm, cha Thịnh tò mò đứng ngoài cửa nghe lén.
Ông nội Thịnh đi ngang qua liếc nhìn ông, thằng con trai này , không lo làm ăn gì, suốt ngày bày đặt nghe lén người khác.
"Nghe cái gì đấy?"
"Bố!!! Suỵt!"
Cha Thịnh giật bắn mình, vội vàng đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho ông nội Thịnh im lặng.
Dạo này vợ con ông cứ thần thần bí bí, khiến ông đứng ngồi không yên.
Ông làm vậy là để phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra thôi!
"Tránh ra!"
Ông nội Thịnh chẳng thèm nể nang gì ông, người ta hai mẹ con nói chuyện riêng, ông là đàn ông con trai lại đi hóng hớt chuyện người khác là sao?
"Còn không mau đi chỗ khác?"
Cha Thịnh nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của ông nội Thịnh, đành bất đắc dĩ lủi thủi đi vào phòng khách ngồi.
C