Cũng không biết mấy ngày nay cô sống thế nào, còn tên Trần Minh kia, ngày mai sẽ bị đưa đi nông thôn.
Mong là cô đừng gặp phải tên lưu manh nào khác, anh không muốn khi mình không có ở đây mà cô bị người ta bắt nạt.
Càng không muốn bị kẻ khác cướp mất người.
Cố Đình Kiêu nghĩ nghĩ, lại viết thêm một bức thư cho cô ruột (Cố Đồng) ở Dung Thành.
Anh nhờ cô chú ý đến Thịnh Vãn Yên, nếu có chuyện gì thì lập tức gửi điện báo cho anh.
Kiểm tra kỹ lưỡng từng chữ, Cố Đình Kiêu mới yên tâm gửi thư.
Trong khi Cố Đình Kiêu ngày đêm nhớ mong thì Thịnh Vãn Yên vẫn sống rất vui vẻ, cho đến sáng hôm sau, khi ra khỏi cửa, cô bắt gặp cảnh Trần Minh bị người ta áp giải về nhà thu dọn hành lý.
Cư dân khu tập thể túm tụm hóng chuyện không khác gì đám người rảnh rỗi buôn chuyện ở đầu làng.
Bị giam năm ngày, Trần Minh gầy đến mức trơ xương, nhìn như chỉ cần một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Thấy con trai như vậy, mẹ Trần ôm lấy anh ta khóc lóc thảm thiết, miệng không ngừng nguyền rủa nhà họ Thịnh độc ác.
"Con trai tôi ơi!"
"Sao lại gầy thành thế này, ông trời bất công mà!"
"Đều tại nhà họ Thịnh, không chịu bảo lãnh cho con tôi, hại nó phải chịu khổ thế này!!!"
Mẹ Trần hận nhà họ Thịnh thấu xương, bà ta cho rằng mọi chuyện nhà mình phải chịu đựng đều là do Thịnh Vãn Yên gây ra.
Hai công an áp giải Trần Minh vội vàng tiến lên tách hai mẹ con ra.
"Mau thu dọn đồ đạc!"
"Mười phút nữa xuất phát!"
Nghe vậy, Trần Minh như chết đứng, anh ta là công nhân, tương lai tươi sáng như vậy mà chỉ vì một phút nông nổi mà bị hủy hoại.
Mẹ Trần nghe vậy thì ngã quỵ, khóc ngất đi, phải nhờ đến hai người con dâu dìu vào nhà.
Lúc họ lên lầu vừa hay gặp Thịnh Vãn Yên đi làm xuống. Nhìn thấy cô, Trần Minh trừng mắt, ánh mắt oán độc như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thịnh Vãn Yên chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, với cô, hắn chỉ là một tên lưu manh, so đo với hắn chi bằng tranh thủ thời gian đi làm kiếm tiền.
"Con tiện nhân!!! Đồ tiện nhân!!!"
Trần Minh nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, vẻ mặt hung ác khiến người ta không khỏi rùng sợ.
Nhìn Thịnh Vãn Yên trừng đầy sức sống đi làm, Trần Minh tức giận đến run người.
Rõ ràng một tuần trước, anh ta vẫn là một công nhân đầy triển vọng, vậy mà chỉ vì một phút nông nổi mà phải nhận kết cục thê thảm như ngày hôm nay.
Thịnh Vãn Yên, mày đúng là đồ độc ác! Tao sẽ không bao giờ tha cho mày!
Đến lúc đó, nếu Trần Minh nghĩ biện pháp trở về thành phố, Thịnh Vãn Yên nhất định phải quỳ gối trước mặt mình cầu xin tha thứ!
"Nhanh lên!"
Công an áp giải Trần Minh không kiên nhẫn thúc giục, chỉ có mười phút, hơn nữa quy định Trần Minh chỉ có thể mang theo vài bộ quần áo.
Mẹ Trần nghe thấy chỉ có thể mang theo chút đồ này, lại ngất xỉu một lần nữa...
Cuối cùng, túi lớn túi nhỏ mà mẹ Trần chuẩn bị đều không dùng được, Trần Minh chỉ có thể mang theo hai bộ quần áo, bị áp giải xuống nông thôn.
Trần Minh có muốn chạy cũng không thoát!
Đối với Thịnh Vãn Yên mà nói, Trần Minh chỉ là một hồi náo nhiệt trong cuộc sống, về phần trả thù từ Trần Minh.
Hừ...
Chờ Trần Minh có thể trở về thành phố, e rằng phải đến năm 77 tham gia kỳ thi đại học, hơn nữa Trần Minh có tiền án, thi đại học càng không có duyên với Trần Minh.
Cho dù Trần Minh có sống sung sướng ở nông thôn, nhưng sống ở nơi đầy rẫy toan tính ấy vài năm, dù sung sướng đến đâu cũng phải trả giá nhất định.
Trên đường đi làm, Thịnh Vãn Yên ghé qua bưu điện, gửi lá thư đã viết cho Cố Đình Kiêu.
Từ đây gửi đến miền Bắc cần hơn nửa tháng, nếu trên đường có trục trặc, một tháng cũng có thể.
"Tám hào."
Nhân viên bưu điện nhận lấy thư, dán nhãn gửi miền Bắc.
Thịnh Vãn Yên lấy tám hào từ trong túi đưa, thấy có tem mới cũng mua một ít.
Thấy sắp muộn làm, Thịnh Vãn Yên vội vàng đạp xe đi.
Ngô Giai Tú nhìn thấy Thịnh Vãn Yên, liền lén nói với cô chuyện than.
"Vãn Yên, đợt này có than đấy."
"Chồng tôi nói có thể mua nội bộ, không cần phiếu, chỉ cần đưa thêm tiền là được."
"Nhân viên nội bộ đều mua như vậy."
Than không khan hiếm như bông, dù sao sản lượng bông vải một năm vẫn chưa đủ cho người dân sử dụng.