Nhưng Cố Đình Kiêu xuất thân quân ngũ, tốc độ nhanh thoăn thoắt, tay cô vừa mới đưa ra một nửa thì anh đã đưa tiền cho nhân viên phục vụ.

Ngồi vào chỗ, Cố Đình Kiêu nhìn Thịnh Vãn Yên, nghiêm túc nói:

"Đồng chí Thịnh Vãn Yên, xin hãy cho tôi một cơ hội thể hiện."

Thịnh Vãn Yên: "..."

Bây giờ hối hận còn kịp không?

"Đồng chí Thịnh Vãn Yên, bắt cá hai tay là không tốt."

Thịnh Vãn Yên nghẹn lời, nhìn anh với ánh mắt đầy dò xét.

Cố Đình Kiêu là giun đũa trong bụng cô sao?

Sao anh ta cứ như biết cô đang nghĩ gì vậy?

Bị cô nhìn chằm chằm, Cố Đình Kiêu đỏ tai, nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt lạnh lùng.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ vừa ngây thơ vừa nghiêm túc của anh, Thịnh Vãn Yên đều không khỏi ngạc nhiên.

Ở thời đại của cô, đàn ông ngây thơ đến mức dễ dàng đỏ mặt như vậy thật sự rất hiếm.

"Cá kho, hai bát mì gà đây!"

Bầu không khí ngượng ngùng bị lời nói của nhân viên phục vụ cắt ngang. Cố Đình Kiêu thở phào, nhận lấy bữa tối của hai người.

Anh đặt bát mì trước mặt Thịnh Vãn Yên, lấy hai đôi đũa rồi đưa cô một đôi.

Thịnh Vãn Yên ăn không nhanh, cô nhai kỹ nuốt chậm, đó là thói quen ăn cơm từ nhỏ.

Cố Đình Kiêu cũng cố ý ăn chậm lại, vừa ăn vừa len lén nhìn cô.

Thịnh Vãn Yên bật cười trong lòng, người đàn ông này thật sự khiến cô không biết phải làm sao.

Đợi Thịnh Vãn Yên ăn xong, Cố Đình Kiêu mới ăn hết chỗ cá còn lại. Dù sao có anh ở đây, tuyệt đối sẽ không để lãng phí thức ăn.

Ăn xong, hai người dắt xe đạp đến rạp chiếu phim, coi như là đi bộ tiêu cơm.

Cố Đình Kiêu chọn một bộ phim mới ra, nội dung về tình đồng chí cách mạng giữa nam và nữ.

Rạp chiếu phim thời này rất đơn sơ, chỉ có một dãy ghế dài bằng gỗ và một màn chiếu đen trắng.

Mọi người vào rạp, tìm chỗ ngồi theo số ghế. Chỗ của Cố Đình Kiêu và Thịnh Vãn Yên ở hàng thứ năm, vị trí chính giữa.

Đây là chỗ anh cố tình đến sớm để chọn, với hi vọng tạo ấn tượng tốt với cô.

Bên trong rạp tối om, chỉ có ánh sáng le lói từ màn chiếu. Phim đen trắng, người ngồi đằng sau càng khó mà nhìn rõ.

Thịnh Vãn Yên vừa xem phim vừa bóc hạt dưa. Cô thích bóc một lúc nhiều hạt rồi mới cho vào miệng.

Ăn như vậy mới ngon!

Thấy cô thích ăn, Cố Đình Kiêu âm thầm bóc cho cô cả nắm lớn, rồi nắm lấy tay cô.

Chạm vào làn da mịn màng của Thịnh Vãn Yên, Cố Đình Kiêu như ngừng thở. Anh lại nhớ đến vòng eo thon gọn của cô.

Thật mềm mại...

Cố Đình Kiêu hít một hơi thật sâu, đặt chỗ hạt dưa đã bóc vào lòng bàn tay cô.

"Ăn đi."

"Để tôi bóc cho."

Thịnh Vãn Yên gật đầu. Thấy cô không còn khách sáo với mình nữa, Cố Đình Kiêu yên tâm hơn hẳn.

Chỉ cần cô gái nhỏ không cự tuyệt anh, đó đã là một khởi đầu tốt đẹp.

Cố Đình Kiêu tay to, bóc hạt dưa rất nhanh. Thịnh Vãn Yên vừa ăn hết, anh đã bóc đầy tay cô một nắm khác.

"Anh cũng ăn đi."

Thịnh Vãn Yên chia cho Cố Đình Kiêu một nửa. Dù sao đây cũng là đồ anh bỏ tiền mua, vậy mà anh chẳng ăn miếng nào, còn luôn ở bên cạnh phục vụ cô.

Nghe cô nói vậy, Cố Đình Kiêu lập tức bỏ hạt dưa vào miệng, như muốn chứng minh mình là người rất nghe lời vợ.

Thịnh Vãn Yên thấy bộ phim khá hay. Phim ảnh thời đại này đều mang hơi hướng cổ vũ tinh thần, nội dung phong phú, ý nghĩa sâu sắc.

Đến những đoạn cao trào, mọi người đồng loạt vỗ tay, không khí vô cùng náo nhiệt.

Thịnh Vãn Yên cũng bị cuốn theo bộ phim. Đây là lần đầu tiên cô được xem phim ở thời đại này, bỗng nhiên cảm thấy đây cũng là một cách hay để giết thời gian.

Hơn nữa, những bộ phim cũ này cô đều chưa từng xem, đối với cô mà nói rất mới lạ.

Thấy cô xem phim chăm chú, Cố Đình Kiêu không làm phiền, chỉ lặng lẽ đưa nước, đưa bánh cho cô.

Xem phim mà thiếu đồ ăn vặt thì mất đi một nửa niềm vui.

Chỉ tiếc là không có bỏng ngô và Coca, nếu không sẽ càng tuyệt hơn.

Xem phim xong đã hơn tám giờ bốn mươi phút tối, cũng khá muộn.

Cố Đình Kiêu đạp xe đưa Thịnh Vãn Yên về tận cửa nhà.

"Đây là quà tôi mua cho em ở cửa hàng bách hóa, xem có thích không."

Nói rồi, Cố Đình Kiêu lấy từ trong túi ra một chiếc kẹp tóc. Chiếc kẹp được đính đá lấp lánh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play