Kiểu dáng tuy đơn giản nhưng không hề quê mùa.

"Lần sau tôi sẽ nhờ người gửi từ cửa hàng Hoa kiều ở Kinh Đô về cho em."

Trong lòng Cố Đình Kiêu rất sợ cô không thích. Dù sao mẫu mã ở cửa hàng bách hóa cũng chỉ có vài kiểu lặp đi lặp lại.

Phụ nữ trong nhà anh ai nấy đều thích đến cửa hàng Hoa kiều. Bản thân anh không biết cô gái nhỏ thích gì, nghĩ đến đồ ở đó chắc sẽ làm cô vui.

"Cảm ơn anh, tôi rất thích."

Thịnh Vãn Yên mỉm cười nhận lấy. Cố Đình Kiêu tuy là kiểu người thẳng tính, nhưng cũng không tặng cô mấy thứ lòe loẹt.

Cô không thể nào thích nổi mấy bộ quần áo sặc sỡ, trông chẳng khác nào áo bông chèo thuyền.

Thấy cô thực sự thích, Cố Đình Kiêu thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn theo bóng cô khuất sau cánh cửa, sau đó mới xoay người rời đi.

Về đến nhà, Thịnh Vãn Yên vô thức đưa tay lên ngực. Không thể phủ nhận, hôm nay cô cảm thấy rất vui.

Đây là lần đầu tiên cô chính thức hẹn hò cùng ai đó. Kiếp trước tuy cô cũng thường xuyên đi xem phim, nhưng luôn đi cùng bạn bè.

Người theo đuổi cô rất nhiều, nhưng đều là vì gia thế của cô. Cảm giác bị người ta đặt lên bàn cân so đo như vậy khiến cô không hề thấy vui.

Cô mong muốn có được một mối tình bình đẳng, xuất phát từ hai phía. Cô cũng không phải kiểu người bài xích hôn nhân, chuyện gì đến ắt sẽ đến.

Thứ gì là của mình, nhất định phải nắm chặt, nếu không sẽ hối hận không kịp.

Thịnh Vãn Yên hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn lại cảm xúc. Cô muốn cho cả hai, và cả chính bản thân mình một cơ hội.

Cô... đủ khả năng để yêu! Không sợ hãi!

Hôm sau, khi Thịnh Vãn Yên đi làm, cô nhìn thấy Cố Đình Kiêu đang đứng đợi ở cửa khu tập thể.

Cố Đình Kiêu còn cầm bữa sáng vừa mới đi mua, bánh bao thịt nóng hổi, nhìn thấy cô đẩy xe đạp ra, sải bước đi qua.

"Sao anh lại tới đây?"

"Anh đưa em đi làm."

"Bánh bao em cầm ăn, còn nóng hổi."

Cố Đình Kiêu nhét bánh bao vào tay cô, Thịnh Vãn Yên nhìn anh một cái: "Anh ăn chưa?"

"Ăn rồi!"

Cố Đình Kiêu nghiêm trang trả lời cô, Thịnh Vãn Yên không tin đánh giá anh từ trên xuống dưới.

Cố Đình Kiêu trong lòng bất ổn, ấp úng nói một câu: "Chưa ăn."

"Anh không đói bụng."

Thịnh Vãn Yên bất đắc dĩ thở dài một hơi, đối tượng của người khác là cùng nhau tiến bộ, đối tượng của cô có thể là Cố Đình Kiêu bị bỏ đói.

Người không biết còn tưởng rằng cô ăn nhiều lắm.

"Em ăn sáng rồi."

"Anh ăn nửa cái, còn lại em ăn."

Cố Đình Kiêu vốn dĩ không muốn, anh sốt ruột đến tìm Thịnh Vãn Yên, chỉ sợ mình đến muộn.

Đến tiệm cơm quốc doanh mua bánh bao thịt, cũng vội vàng mua hai cái, sau đó ôm vào trong ngực, đứng ở cửa khu tập thể chờ.

Chỉ sợ mình tới chậm, bỏ lỡ Thịnh Vãn Yên ra ngoài, anh còn bốn ngày nữa là hết kỳ nghỉ, chỉ sợ thời gian không đủ dùng.

Ngộ nhỡ lúc rời đi, Thịnh Vãn Yên còn chưa đồng ý hẹn hò với mình, vậy lần sau anh đến phải mất mấy tháng, thậm chí hơn nửa năm.

Nếu đến lúc đó bị người khác cướp mất cô, anh không phải sẽ có nỗi khổ không nói ra được sao?

"Anh không ăn, vậy em cũng không ăn."

Cố Đình Kiêu nghe nói như thế, lập tức há to miệng bắt đầu ăn. Mặc dù anh ăn có chút miệng lớn, nhưng lại không có vẻ thô lỗ chút nào.

Cố Đình Kiêu ăn một nửa còn lại của Thịnh Vãn Yên, không hề chê mà ăn vào bụng.

Lúc này mới hài lòng đưa cô đi làm, trước khi Thịnh Vãn Yên vào nhà máy, còn nói với cô buổi trưa tới đón cô ăn cơm.

"Anh không bận?"

Sao cô lại cảm thấy Cố Đình Kiêu hình như rất rảnh, mỗi ngày đều đưa cô đi làm, đón cô tan làm, cùng cô ăn cơm.

"Anh nghỉ phép, không bận!"

"Được rồi."

Thịnh Vãn Yên nghe anh nói như vậy, cũng không có gì để nói, người này một lòng một dạ đều đặt ở trên người cô.

"Em đi làm."

"Ừm."

Cố Đình Kiêu nhìn bóng lưng cô vào nhà máy, chờ đến khi không còn bóng người nữa mới rời đi làm chuyện của mình.

Anh đến Dung Thành cũng có chuyện của mình, còn có một số nhiệm vụ mà người nhà giao cho.

Nguyên nhân chủ yếu anh đến lần này là bởi vì Thịnh Vãn Yên, còn có một việc có liên quan đến nhiệm vụ.

Anh chủ động đề xuất tham dự nhiệm vụ lần này, hy vọng là có thể ở gần Thịnh Vãn Yên một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play