Cố Đình Kiêu nghe xong liền gật đầu. Anh đương nhiên hiểu, bản thân mình thật sự quá đường đột.
"Đồng chí Thịnh Vãn Yên, những điều em nói tôi đều hiểu, đó cũng chính là vấn đề tôi cần phải khắc phục."
"Hy vọng em có thể cho chúng ta một cơ hội để tìm hiểu nhau!"
Thịnh Vãn Yên cúi đầu suy nghĩ. Cố Đình Kiêu căng thẳng nhìn cô, hai bàn tay nắm chặt, mồ hôi túa ra đầy lòng tay.
Lúc ra chiến trường, anh cũng chưa từng căng thẳng như vậy, ít nhất trong lòng anh đã có sự chuẩn bị, cùng lắm là đánh đổi bằng mạng sống để giành lấy thắng lợi.
Nhưng đối với cô gái nhỏ này lại khác, anh không thể ép buộc cô, cô không phải là kẻ thù, mà là người con gái anh yêu.
Anh sợ rằng cô sẽ không cho anh cơ hội nào, cô gái nhỏ này rất lý trí và cũng rất dứt khoát.
Thịnh Vãn Yên im lặng suốt mười mấy phút, khiến tay Cố Đình Kiêu run lên.
Thịnh Vãn Yên hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn anh, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
"Được."
"Nhưng nếu như sau này phát hiện chúng ta không hợp nhau, mong anh đừng làm phiền tôi nữa."
"Mỗi người một đường."
Nghe được câu trả lời của cô, Cố Đình Kiêu thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu đồng ý.
Còn trong lòng anh đang nghĩ gì thì chỉ có bản thân anh mới biết.
"Vậy tan làm tôi đến đón em, chúng ta cùng đi xem phim nhé."
Thịnh Vãn Yên nghe xong liền gật đầu. Đã quyết định cho đối phương cơ hội, cô cũng không cần phải tỏ ra ngại ngùng, rụt rè.
Hơn nữa, cô cũng không phải là không có đường lui.
"Được."
Cố Đình Kiêu vui đến mức không nói nên lời, tay chân có chút luống cuống, không biết nên đặt vào đâu, giọng nói ấp úng.
"Vậy... Vậy... bây giờ tôi đi mua vé xem phim đây."
"Em về làm việc trước đi."
Thịnh Vãn Yên gật đầu, sau đó xoay người rời đi, không chút lưu luyến như một nữ phụ bạc tình.
Để lại Cố Đình Kiêu đang đứng hình, nhìn theo bóng lưng cô khuất dần.
Đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia nữa, Cố Đình Kiêu mới buông hai tay đang nắm chặt ra.
Mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay chảy ra như nước. Cố Đình Kiêu hít sâu vài hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, sau đó lập tức chạy đến rạp chiếu phim mua vé xem phim buổi tối.
Tan ca, Thịnh Vãn Yên vừa ra khỏi cổng nhà máy đã nhìn thấy Cố Đình Kiêu đang ôm một túi đồ ăn vặt đứng chờ sẵn.
Cố Đình Kiêu đã cố ý đến Cung Tiêu Xã mua một cân hạt dưa, nước ngọt, bánh ngọt, sợ rằng lát nữa xem phim, Thịnh Vãn Yên sẽ thấy buồn miệng.
Thấy cô đi ra, anh vội vàng chỉnh lại quân trang, rồi ôm túi đồ ăn sải bước đi tới.
"Tôi mua một ít đồ ăn, chúng ta ăn cơm trước rồi hẵng đi xem phim."
"Em xem còn muốn ăn gì nữa không?"
Cố Đình Kiêu đưa túi đồ ăn cho cô xem. Thịnh Vãn Yên nhìn thoáng qua rồi lắc đầu.
"Như vậy là đủ rồi."
Thật ra, cô cũng không dám lãng phí đồ ăn, bởi vì cảnh tượng lúc trưa vẫn còn in đậm trong tâm trí cô.
"Vậy chúng ta đến Tiệm Cơm Quốc Doanh ăn cơm nhé."
"Hay là để em về nhà báo với gia đình một tiếng."
Nếu cô không nói trước, mẹ cô nhất định sẽ nấu cơm tối, đến lúc đó ăn không hết lại phải để dành đến ngày hôm sau.
"Tôi đã báo với bác gái rồi."
Cố Đình Kiêu nhìn cô với vẻ mặt hồi hộp, sợ cô trách anh tự ý quyết định.
Dù sao... Lúc mẹ Thịnh nhìn thấy Cố Đình Kiêu, ánh mắt ấy cứ như thể họ đã là một đôi.
Thực ra anh vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu...
Chỉ là anh có chút mong muốn, hi vọng có thể nhận được sự ủng hộ từ gia đình Thịnh, để mối quan hệ này có một danh phận rõ ràng.
Cố Đình Kiêu đã sắp xếp xong xuôi, Thịnh Vãn Yên cũng chẳng còn gì để nói, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thấy cô không trách, Cố Đình Kiêu thở phào nhẹ nhõm, đưa đồ trong tay cho cô, nhận lấy xe đạp rồi tự nhiên ngồi lên.
Thịnh Vãn Yên bỏ bánh ngọt vào túi vải, đưa tay nắm lấy áo anh.
Bất ngờ bị chạm vào, Cố Đình Kiêu bỗng chốc cứng người, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, chẳng dám liếc ngang liếc dọc.
"Đi thôi."
Nghe cô nói, Cố Đình Kiêu đạp xe chở cô đến quán cơm quốc doanh.
Hai người gọi một phần cá kho và hai bát mì gà. Lần này, Thịnh Vãn Yên đã chuẩn bị sẵn, vừa ngồi xuống đã lôi tiền ra chờ thanh toán.