Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Lăn Lộn Ăn Dưa Sống Qua Ngày

Chương 80:


3 tuần

trướctiếp

 

Trần Minh vội vàng chặn lấy cây đòn gánh sắp giáng xuống. Tuy gầy gò yếu ớt, nhưng hắn ta cũng là lao động chính gốc.

Ngày nào hắn cũng làm việc nặng nhọc, sức tay rất khỏe.

Trần Minh nắm lấy cây đòn gánh, trong lòng vốn đã chứa đầy lửa giận, liền dùng sức giật mạnh sang một bên.

Thịnh Vãn Yên không kịp phản ứng với tình huống bất ngờ này, loạng choạng theo quán tính, ngã nhào sang một bên.

"Vãn Yên!!"

Ngô Giai Tú thấy vậy sợ hãi kêu lên, ngã xuống như thế chắc chắn sẽ rất đau.

Thịnh Vãn Yên nhắm chặt mắt, chờ đợi cơn đau ập đến.

Dù sao cô cũng là người cứng rắn, chỉ cần không chết thì đừng hòng ai bắt cô phải chịu thiệt.

Cơn đau mà cô tưởng tượng không hề xuất hiện, thay vào đó, một bàn tay rắn chắc vòng ra sau ôm lấy eo, đỡ cô dậy.

Vừa mới đứng vững, người nọ đã xoay người cô lại, bàn tay to lớn đặt lên vai cô, kiểm tra từ trên xuống dưới.

"Em không sao chứ?"

Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai, Thịnh Vãn Yên mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng gần trong gang tấc.

Vẻ lo lắng ẩn hiện trong đôi mắt ấy khiến cô ngẩn người, lắc đầu theo bản năng.

Cố Đình Kiêu không tin, anh cẩn thận kiểm tra cô từ trên xuống dưới, xác nhận không có vấn đề gì nghiêm trọng mới yên tâm.

Nhưng khi nhìn thấy lòng bàn tay cô bị cây đòn gánh cọ xát đến đỏ ửng, lửa giận trong mắt anh bùng lên dữ dội.

Trần Minh đứng phía sau còn định giở trò, Cố Đình Kiêu nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cây đòn gánh.

Ánh mắt lạnh băng, anh dùng sức giật mạnh, Trần Minh lập tức ngã nhào xuống đất như một con chó gặm bùn.

"A a a a a a a a a!"

"Eo của tao!!!"

Eo Trần Minh bị va đập vào một viên đá bên cạnh, đau đến mức toàn thân run rẩy, muốn bò dậy cũng khó.

Những người xung quanh thấy vậy, ai nấy đều hoảng sợ kêu lên, nhưng trong lòng lại hả hê sung sướng, loại người như vậy phải dạy dỗ cho một trận mới được.

Một thằng đàn ông to xác mà lại không biết xấu hổ như vậy, sao hắn ta có thể mặt dày mày dạn đến mức này?

"Mẹ mày, dám động tay động chân với ai hả?"

Cố Đình Kiêu sải bước đi tới, xách Trần Minh lên khỏi mặt đất.

Trần Minh bị đau xoa xoa eo, vừa định đánh trả Cố Đình Kiêu, vừa nhìn thấy quân trang trên người Cố Đình Kiêu, cùng một thân khí thế trực tiếp giật mình.

Nhất là khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Cố Đình Kiêu nhìn mình như người chết, hắn sợ tới mức không dám nói lời nào.

"Mau đến xem, quân nhân đánh người rồi!"

"Đi lính đánh người rồi!!!!"

"Có tin tôi báo công an bắt anh không! Báo cáo anh đánh người!"

Cố Đình Kiêu nghe thấy thế thì cười lạnh một tiếng, xách cổ áo hắn đi đến Cục Công an.

"Đi, đùa giỡn lưu manh với đồng chí nữ chưa lập gia đình, tôi xem công an nói như thế nào."

Trần Minh nghe xong giật mình, nếu như tội danh này được định ra, y sẽ xong đời.

"Em về làm trước đi, tan tầm tôi đi tìm em."

"Trong túi có túi có thuốc mỡ, lấy ra bôi."

Cố Đình Kiêu đưa túi hành lý của mình cho Thịnh Vãn Yên, dặn dò vài câu rồi xách Trần Minh đi về phía cục công an.

"Thả tôi xuống, thả tôi xuống!"

Trần Minh cao 1m7, Cố Đình Kiêu cao 1m88, trực tiếp xách người lên giữa không trung.

Mặc kệ Trần Minh dùng bao nhiêu khí lực phản kháng, đối với Cố Đình Kiêu mà nói chỉ là trò cười.

Một người đàn ông khỏe mạnh, không cố gắng cống hiến cho tổ quốc, cũng chỉ biết ức hiếp phụ nữ, đúng là không phải người.

Nếu như mình tới muộn một bước, nếu như cô gái kia té ngã thật, không đến bệnh viện sao được.

Thịnh Vãn Yên ôm túi xách của Cố Đình Kiêu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn bóng lưng càng ngày càng xa.

"Vãn Yên, cậu không sao chứ?"

Ngô Giai Tú thật sự là sắp bị hù chết, vừa rồi nếu không có vị quân nhân kia, chỉ sợ Thịnh Vãn Yên đã chịu tội rồi.

Nếu mình không mang Thịnh Vãn Yên ra ngoài ăn cơm, Thịnh Vãn Yên cũng sẽ không bị loại đàn ông này quấn lấy.

Thịnh Vãn Yên lắc đầu, ngoại trừ lòng bàn tay nóng rát, những thứ khác đều còn tốt.

" Giai Tú, tôi không sao."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Ngô Giai Tú thở phào nhẹ nhõm, lập tức kéo cô về nhà máy, chỉ sợ lại xuất hiện một Trần Minh.

Thịnh Vãn Yên ôm hành lý của Cố Đình Kiêu trở lại văn phòng, lấy thuốc mỡ từ trong túi của mình ra bôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp