Thịnh Vãn Yên không để ý đến anh ta, trong lòng cô, nhà họ Trần không phải người tốt lành gì, chắc chắn đang có toan tính gì đây.
Trần Minh thấy cô không để ý đến mình, liền chạy lên chặn đường.
Ngô Giai Tú thấy vậy, lập tức che Thịnh Vãn Yên ra sau. Người này vừa nãy ăn cơm cứ nhìn chằm chằm Thịnh Vãn Yên, chắc chắn là thấy cô ấy xinh đẹp nên muốn bắt chuyện.
"Thịnh Vãn Yên, tôi đang gọi cô."
Hắn ta là chồng tương lai của cô, cô cũng quá xem thường người khác, chờ cô gả cho hắn, xem cô còn vênh váo được nữa không.
"Anh là ai?"
Trần Minh nghe cô nói không quen biết mình, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng vừa nghĩ đến tác dụng của cô, hắn ta đành phải kìm nén cơn giận.
"Tôi là vị hôn phu của cô."
Trần Minh nói rất lớn, mọi người xung quanh đều nhìn sang.
Nghe vậy, Thịnh Vãn Yên tức giận bật cười, nhà họ Trần đúng là mặt dày đến mức độ thượng thừa.
"Anh nói dối mà không biết ngượng à?"
"Tôi nào có vị hôn phu nào."
Trần Minh thấy cô làm hắn bẽ mặt trước mặt mọi người, sắc mặt lập tức tối sầm.
"Mẹ tôi đã đến nhà cô bàn chuyện hôn sự rồi, tôi là con trai út của nhà họ Trần."
Thịnh Vãn Yên liếc mắt, tên này lại giở trò bịa đặt rồi.
"Hóa ra là nhà họ Trần!"
Trần Minh thấy cô nhớ ra, liền tự tin hất cằm lên, ra vẻ ta đây rất ưu tú.
"Tôi nhớ mẹ anh đến nhà tôi, bị bà nội tôi đuổi về."
"Nhà chúng tôi chưa từng nói đính hôn với nhà anh."
"Bà nội và bố tôi đã nói rõ ràng với nhà anh, họ không đồng ý hôn sự này."
Giọng Thịnh Vãn Yên cũng không nhỏ, những người xung quanh hóng chuyện đều nghe rõ mồn một.
Thì ra là vị hôn phu giả, nhà người ta đã không đồng ý, còn bày đặt vị hôn phu cái nỗi gì.
"Tôi hỏi anh, anh là loại vị hôn phu gì vậy?"
Sắc mặt Trần Minh lúc trắng lúc đen, ánh mắt nhìn cô tràn đầy tức giận.
"Đừng có không biết điều, tôi có thể cưới cô là phúc phận tu luyện mấy đời của cô đấy."
"Đừng có mà giả ngây giả ngô, cô đã 20 tuổi rồi, xem còn ai thèm rước nữa?"
Trần Minh cảm thấy vô cùng tự hào, bây giờ 20 tuổi mà chưa lấy chồng, đúng là gái ế.
Gái ế thì phải nhào vào xin xỏ người ta, Thịnh Vãn Yên còn bày đặt kiêu ngạo cái gì?
"Phúc phận đó cho anh đấy, anh có muốn không?"
"Tôi là công nhân, còn sợ không lấy được chồng sao?"
"Ngược lại là anh, vừa mở miệng đã nói năng mê sảng, cẩn thận tôi báo công an, tố cáo anh vu khống, quấy rối đấy!"
Mọi người xung quanh nghe thấy cô là công nhân, ánh mắt nhìn cô sáng rực, đây chính là công nhân đấy.
20 tuổi thì đã sao, có công việc ổn định là tốt rồi, ai cưới được cô ấy về nhà là có phúc lớn.
Sắc mặt Trần Minh tối sầm lại. Hắn ta bị Thịnh Vãn Yên bóc mẽ trước mặt mọi người, người đàn ông nào mà chịu nổi sự sỉ nhục này.
"Cô... Cô đừng có không biết điều."
"Ngoài tôi ra, ai mà thèm để ý đến cô."
"Gái ế, thật sự tưởng mình có công việc là ghê gớm lắm sao?"
Trần Minh chỉ vào Thịnh Vãn Yên, miệng lải nhải không ngừng. Ngô Giai Tú lần đầu tiên gặp phải loại đàn ông tự luyến đến mức này, vội vàng kéo Thịnh Vãn Yên ra sau bảo vệ.
Tên này bị điên à, thời buổi này có công việc là rất đáng tự hào đấy chứ.
Thịnh Vãn Yên không phải là người dễ bắt nạt, cô nhìn trái nhìn phải, thấy một người đang giao hàng cho tiệm cơm quốc doanh ở cửa.
Cây đòn gánh trên vai người đàn ông rất to, cô liền hùng hổ bước tới giật lấy.
"Mượn một chút, gãy tôi đền!"
"Được!"
Người giao hàng nhanh chóng đưa đòn gánh cho cô, Thịnh Vãn Yên nhận lấy, Trần Minh thấy vậy thì giật nảy mình.
"Giai Tú, tránh ra."
Thịnh Vãn Yên vung đòn gánh, Ngô Giai Tú nghe tiếng vội vàng chạy sang một bên, tránh bị vạ lây.
Cơn giận của Thịnh Vãn Yên bùng lên, cô vung cây đòn gánh mạnh đến nỗi, Trần Minh nghe thấy cả tiếng gió rít bên tai.
Trần Minh vội vàng né tránh, nhưng cây đòn gánh trong tay Thịnh Vãn Yên rất dài, đánh trúng lưng hắn ta.
"A a a a a a a a!"
"Con khốn! Dám đánh tao!"
"Cứ đợi đấy, chờ mày về làm vợ tao, tao đánh chết mày!"
Trần Minh bị cô đánh ngã xuống đất, miệng không ngừng chửi rủa.
Thịnh Vãn Yên nghe vậy, không thèm đôi co với hắn, lại tiếp tục vung đòn gánh lên.