Quần áo là loại rẻ nhất, giày vải là mẹ cô ta thức đêm may, còn chiếc vỏ gối là anh trai cô ta tặng.

Bà cụ Thịnh nhìn thấy chiếc vỏ gối mới kia thì thấy tiếc vô cùng, mặt sa sầm, sao nhà lão nhị lại đưa cho con nhỏ đê tiện này cái vỏ gối tốt như vậy!

Con nhỏ này hại bà mất 50 đồng, còn trơ trẽn mang theo đồ tốt như vậy đi.

Đó là tiền của cháu trai bà , nhưng hiện giờ mọi người đang nhìn, chỉ có thể đợi mấy hôm nữa tìm cách lấy lại.

Bà có cả đống cách để trị con nhỏ này, tưởng gả cho công nhân mậu dịch xã là có thể lên mặt à?

Hừ!

Chỉ cần bà còn sống ngày nào, thì đừng hòng lấy đi bất cứ thứ gì của chắt trai bà.

Thịnh Tú Anh phải tự đi bộ về nhà chồng ở mậu dịch xã, đi từ đây đến đó mất hơn một tiếng đồng hồ.

Cô ta muốn đi xe đạp, nhưng Thịnh Vãn Yên không đến, làm sao cô ta dám mở miệng với cha mẹ Thịnh.

Đều tại Thịnh Vãn Yên keo kiệt, nếu không thì ngày vui của cô ta đã không phải đi bộ về nhà chồng như vậy.

Chưa kể, ngày trọng đại như vậy mà cũng không đến mừng, thật là keo kiệt.

Thịnh Vãn Yên bị người ta lôi ra mắng vốn lúc này đang ung dung đi làm, sung sướng biết bao.

Tan ca về nhà nấu cơm, trong ký ức của nguyên chủ, cô biết, thời buổi này đi ăn cỗ cũng chẳng được ăn gì.

Cha mẹ Thịnh chắc cũng chưa ăn được gì, về đến nhà bụng đói meo, Thịnh Vãn Yên lấy bột mì ra, nhào mì ở phòng khách.

Hai ông bà cũng đang đợi cha mẹ Thịnh về mới nấu mì, Thịnh Vãn Yên sợ họ đói, bèn bảo họ ăn bánh ngọt lót dạ.

Bà nội Thịnh thấy cô làm một mình, bèn đến phụ giúp, nước dùng rất đơn giản.

Mỗi bát cho một ít mì chính, xì dầu, muối, thêm ít rau xanh, mỗi người một quả trứng gà là được.

Cha mẹ Thịnh về đến nhà là ăn ngay, chuyến đi này đúng là đi chịu tội, bụng chẳng có gì.

May mà trước khi đi, họ đã ăn sáng no nê ở quán cơm quốc doanh.

Nếu không cha Thịnh uống mấy chén rượu trắng vào, chắc chắn bao tử sẽ chịu không nổi.

"Mẹ, mẹ không biết con Thịnh Tú Anh đó, nó gả cho nhà họ Hoàng ở mậu dịch xã đấy."

"Nhà họ Hoàng nào?"

"Nhà Hoàng Liên Sinh ấy."

Bà nội Thịnh nghe xong lắc đầu, bà chị dâu cả của bà đúng là điên rồi, đây không phải là đẩy cháu gái vào hố lửa hay sao?

Nhà Hoàng Liên Sinh đó đâu phải người tốt lành gì, hồi bà còn trẻ chưa vào thành phố, đã thường xuyên nghe chuyện họ đánh con dâu.

Đánh đến mức toàn thân đầy sẹo, cả cái mậu dịch xã Hồng Kỳ này, không ai ngược đãi con dâu bằng nhà họ.

Đúng là đùa với mạng sống con người ta, bà chị dâu cả này thật sự khiến bà không biết nói gì.

Chỉ vì 50 đồng tiền thách cưới, mà đẩy cháu gái vào hố lửa, đúng là tạo nghiệp chướng mà.

"Tạo nghiệp chướng thật."

Ông nội Thịnh nghe chuyện của nhà người anh trai, thở dài một hơi, cũng không biết nói gì cho phải.

Anh trai ông hồi trẻ rất hiền lành, đối xử với em trai rất tốt, trong nhà chỉ có hai anh em, cũng không có mâu thuẫn gì lớn.

Nhưng sau khi lấy vợ, ông ấy như biến thành một người khác, lúc nào cũng sợ em trai tranh giành của cải, ông nhường nhịn hết lần này đến lần khác, ông ấy lại càng được đằng chân lân đằng đầu.

Mối quan hệ anh em ngày càng xấu đi, từ sau khi cha mẹ qua đời, họ còn xa lạ hơn cả người dưng.

"Mỗi người một số phận, lo cho con cháu nhà mình là được rồi."

Lời ông nội Thịnh khiến cha mẹ Thịnh gật gù, chuyện nhà người khác họ không quản, cũng không phải con cái nhà mình, dù sao con cái của họ cũng không thể như vậy.

Mẹ Thịnh liếc nhìn Thịnh Vãn Yên, nếu con gái bà mà mù quáng như vậy, có con cũng như không.

Thịnh Vãn Yên đang yên đang lành bị mẹ Thịnh lườm cho một cái, ngơ ngác nhìn bà.

Sao lại trừng mắt với cô nữa vậy?

Trong khoảng thời gian này không chọc giận mẹ Thịnh, chẳng lẽ mẹ đến tuổi mãn kinh rồi sao?

Thịnh Vãn Yên ăn no vội vàng trở về phòng, chỉ sợ trong lòng mẹ Thịnh không thoải mái lại tìm cô gây phiền toái.

Mẹ Thịnh thấy dáng vẻ này của cô thì biết ngay đang suy nghĩ gì, con gái mình bà là người hiểu rõ nhất, cho rằng trốn thì có tác dụng sao?

"Bà nó à, để tôi rửa bát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play