Bà nội Thịnh mắng xơi xơi. Số tiền này bà còn để dành sau này cưới vợ cho cháu trai.
Con bé ranh con, bày trò trước mặt bà, còn non lắm.
Cha mẹ Thịnh Tú Anh không dám ho he tiếng nào, nếu chọc giận bà cụ Thịnh, cuộc sống sau này càng thêm khổ sở.
Hiện tại ít nhất còn có thể ăn no, hơn nữa trong thôn nhà ai chưa chia nhà đều phải nộp tiền lên, Thịnh Tú Anh cũng chỉ dám so đo với Thịnh Vãn Yên trong lòng mà thôi.
Con gái của nhà bác cả Thịnh, không ai là không ghen tị với Thịnh Vãn Yên.
Nhưng đầu thai đã sai, có mơ mộng hão huyền cũng không phải của mình, họ sớm đã bị hiện thực dập tắt ý chí chiến đấu.
Sự việc cứ như vậy được mẹ Thịnh giải quyết, trong lòng Thịnh Tú Anh căm hận Thịnh Vãn Yên, nhưng cô ta biết lần này Thịnh Vãn Yên thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình.
Bản thân cũng không thể đến gây sự, nếu không hôn sự này coi như bỏ.
Vất vả lắm mới ve vãn được anh bán hàng ở cửa hàng mậu dịch xã, nếu hôn sự này không thành, cuộc sống tốt đẹp sau này chẳng phải là xa vời sao.
Chờ cô ta gả đi, mỗi tháng cầm tiền lương của chồng, đến lúc đó Thịnh Vãn Yên sẽ hối hận.
Một tuần sau, Thịnh Tú Anh tổ chức đám cưới, nhưng mẹ Thịnh không cho Thịnh Vãn Yên đi theo, sợ Thịnh Tú Anh lại giở trò.
Bà ta và cha Thịnh về cho có lệ là được, ông bà Thịnh tuổi cũng đã cao, đi xe đường xa không tiện.
Hai ông bà muốn về thăm quê, nhưng nghĩ đến việc phải đi đi về về trong một ngày...
Thôi thì bỏ đi, đã có con trai và con dâu xin nghỉ về rồi, cũng không đến nỗi bị người ta nói ra nói vào.
Thế là cha Thịnh và mẹ Thịnh xin nghỉ một ngày, đạp xe về dự đám cưới của Thịnh Tú Anh.
Nhà bác cả Thịnh mời cả thôn đến ăn cỗ, chẳng qua mâm cỗ khiến mọi người cười cho.
Một mâm hơn chục người, chỉ có một nồi thịt băm kho bắp cải, còn lại toàn là bánh ngô, rau xào, rau trộn, canh rau dại.
Cả mâm chỉ có năm món, thịt băm thì phải cố moi ra.
Cha Thịnh và mẹ Thịnh mừng hai đồng, Thịnh Tú Anh vốn muốn khoe khoang chồng một phen, nhưng thấy Thịnh Vãn Yên không đến, chỉ có thể nuốt cục tức vào trong.
Mẹ Thịnh nhìn chú rể, cao hơn 1m7, dáng dấp thư sinh, nhưng ánh mắt khinh thường người nhà quê, bà ta nhìn rõ mồn một.
E là Thịnh Tú Anh chọn nhầm người, cuộc sống sau này sẽ khổ.
Nhà chồng thì bà ta cũng có nghe nói qua, cả nhà đông người, mẹ chồng lại là người cay nghiệt, thường xuyên đánh chửi con dâu, không cho con dâu ăn no.
Cậu con trai út này tuy làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng mậu dịch xã, nhưng mọi chuyện đều nghe lời mẹ.
Đó là bà mẹ chồng tai tiếng ở mậu dịch xã, không biết Thịnh Tú Anh này nghĩ thế nào mà lại chọn gả vào nhà đó.
Chẳng lẽ chỉ vì một công việc ở cửa hàng mậu dịch?
Nếu con gái bà ta mà ngu ngốc như vậy, bà ta sẽ tức chết mất.
Mẹ Thịnh gắp được vài miếng rau, món nào vừa bưng lên là mọi người đã tranh nhau gắp lấy gắp để, mẹ Thịnh vừa gắp được hai cọng rau, ngẩng lên đã hết sạch.
Nhất là món bắp cải hầm thịt băm, cái nồi còn sạch hơn cả mặt.
Ông nội cả Thịnh kéo cha Thịnh uống rượu, dù sao đây cũng là đứa cháu trai có tiền đồ nhất nhà.
Cha Thịnh bất đắc dĩ uống hai chén, sau đó tìm cách từ chối, lát nữa ông còn phải chở vợ về thành phố.
"Rước dâu!"
Bà mối hô to, chú rể ôm Thịnh Tú Anh đi ra.
Chú rể hôm nay vui vẻ rạng rỡ, nhưng không hiểu sao Thịnh Tú Anh lại nặng như vậy, ôm đến mức chân cũng muốn nhũn ra.
Vội vàng ôm người ra khỏi cửa, đặt xuống, coi như Thịnh Tú Anh đã bước chân ra khỏi cửa nhà họ Thịnh.
Con gái gả đi như bát nước hắt đi, của hồi môn của Thịnh Tú Anh cũng được mang ra.
Hai bộ quần áo mới, hai đôi giày vải mới, còn có một chiếc vỏ gối mới, đây là của hồi môn mà nhà họ Thịnh chuẩn bị cho cô ta.
Nói là của nhà họ Thịnh cho sang miệng, chứ thực ra là do mẹ Thịnh Tú Anh tự tay khâu vá, nhưng khả năng có hạn, chỉ có thể cho con gái được từng ấy đồ.
Thịnh Tú Anh nhìn thấy mà lòng lạnh toát, 50 đồng của cô ta đâu?
Bà nội vậy mà không cho cô ta mang theo một đồng nào sao?