Cha Thịnh vô cùng thức thời, liếc mắt một cái liền nhìn ra vợ mình đang suy nghĩ gì, con gái bọn họ chắc chắn sẽ không ngốc như vậy.
Mẹ Thịnh cười lạnh một tiếng, hai cha con này lúc nào cũng phối hợp ăn ý, một người trốn một người dỗ dành, khiến bà mỗi lần đều nghẹn một cục tức trong lòng.
"Thích rửa như vậy thì ông đi rửa đi."
"Lau sạch bàn đi."
Mẹ Thịnh ném khăn lau xuống, quẳng xuống lời nói rồi trở về phòng, Cha Thịnh nhìn thấy thì thở phào nhẹ nhõm.
Nếu trong lòng bà ấy không thoải mái, đến cuối cùng người chịu tội vẫn là ông.
Để cho vợ vui vẻ, cuộc sống của mình cũng thoải mái, làm đàn ông vẫn phải tinh ý một chút mới được.
———
Thịnh Vãn Yên cứ thế làm từng bước, một tháng trôi qua, nửa tháng trước cô gửi tài liệu phiên dịch ra ngoài, cũng viết thư cho biết lần sau có thể gửi thêm một số bài viết cần phiên dịch.
Bản thân cô có thể thong thả dịch, một tháng gửi một lần bản dịch, như vậy cũng không cần mỗi lần dựa vào thư tín chậm chạp để xác nhận bài viết tiếp theo.
Thư tín thời đại này quá chậm, đi đi về về một lần cũng phải một tháng, quá lãng phí thời gian.
Thịnh Vãn Yên tính toán thời gian, hiện giờ tòa soạn báo kinh đô chắc hẳn đã nhận được tài liệu phiên dịch của cô, nửa tháng nữa là có thể nhận được tiền.
Bây giờ là cuối tháng Sáu, Thịnh Vãn Yên ở thời đại này đã gần ba tháng, cô dần dần bắt đầu thích ứng.
Bây giờ cô chỉ giao dịch với Ngô Giai Tú, không còn đi chợ đen nữa.
Cô phát hiện tình hình bây giờ càng ngày càng căng thẳng, có một lần trên đường tan làm cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên bị ép quỳ trên bục, bị mọi người ném rác rưởi...
Lần đầu tiên cô được chứng kiến những chuyện ông nội kể, quá tàn nhẫn.
Cô không phải chúa cứu thế, không phải thánh nhân, không có cách nào thay đổi cục diện một thời đại.
Điều duy nhất cô có thể làm là bảo toàn bản thân, bảo toàn gia đình.
Không đổ thêm dầu vào lửa, không giẫm đạp lên người khác, sống đúng với lương tâm của mình là được.
Thịnh Vãn Yên không đành lòng nhìn tiếp, cô có lòng mà vô lực, cô cũng chỉ là người bình thường, chẳng qua là có nhiều vật tư hơn người bình thường một chút mà thôi.
Hơn nữa những người đeo băng đỏ cũng đang nhìn chằm chằm, họ chỉ chờ người đến cứu để bắt cả hai, lập công cho bản thân.
Thịnh Vãn Yên đạp xe rời đi, không tham gia vào những cuộc đấu tranh này, mỗi thời đại đều có quy tắc riêng.
Phá vỡ nó là chuyện của những nhà lãnh đạo vĩ đại, không phải là người ngoài như cô.
Tháng này rất khô hanh, mọi người trong nhà rõ ràng có chút mệt mỏi, thời tiết này ăn cơm cũng khó nuốt.
Thịnh Vãn Yên nghĩ ngợi, lấy từ trong không gian ra một cân đậu xanh, hai cân đường phèn.
Đậu xanh ngâm trước một đêm, ngày mai được nghỉ có thể nấu chè uống, nếu không với thời tiết khô hanh này, cổ họng sẽ rất dễ bị khàn.
Nhất là cha Thịnh làm ở phân xưởng, nhiều bụi bặm, vi khuẩn, tiếp xúc với sắt thép trong thời gian dài, ảnh hưởng đến sức khỏe không nhỏ.
Nếu không phải cô lén cho mọi người trong nhà uống nước linh tuyền, cộng thêm hoàn cảnh không cho phép, nếu không cô đã muốn cha Thịnh xin nghỉ việc rồi.
Mẹ Thịnh thì đỡ hơn, chỉ là hay phải cúi đầu khi làm việc, xương cổ không được tốt, thường xuyên bị đau nhức.
Kiếp trước Thịnh Vãn Yên học y, học ở Đại học Harvard, chuyên ngành Y học lâm sàng.
Đó là ngôi trường Y danh tiếng nhất thế giới, cô dựa vào năng lực của bản thân để thi vào, vốn được các giáo sư công nhận là thiên tài y học.
Trường học chỉ chờ cô tốt nghiệp để chiêu mộ vào viện nghiên cứu.
Nhưng sau đó cô đảm nhiệm chức tổng giám đốc tập đoàn Thịnh Thị, từ bỏ con đường y học của mình.
Nhưng cô chưa bao giờ từ bỏ việc học, năm 26 tuổi, cô đã học đủ tín chỉ, lấy được bằng tiến sĩ.
Vấn đề xương cổ của mẹ Thịnh, loại bệnh vặt này cô vẫn có thể giải quyết được.
"Mẹ, để con xoa bóp cho mẹ."
Mẹ Thịnh nằm sấp trên giường, để cô xoa bóp cổ, lúc ấn mẹ Thịnh cảm thấy hơi ê ẩm.
Thịnh Vãn Yên ấn huyệt, mẹ Thịnh thoải mái đến mức sắp ngủ thiếp đi, đến lúc mơ màng mới phát hiện đã kết thúc.
Mẹ Thịnh cử động cổ, phải nói là con gái xoa bóp cho một lúc, cổ thoải mái hơn rất nhiều.