Thịnh Vãn Yên đang đạp xe, nghe thấy tiếng gọi liền dừng lại. Ngô Giai Tú vội vàng chạy tới.
"Vãn Yên, hôm nay phát lương, nhớ đến phòng tài vụ nhận nhé."
Hôm nay là mùng 1, ngày lĩnh lương. Thịnh Vãn Yên ngẫm lại thì mình cũng đã làm việc ở đây được nửa tháng rồi.
Nói đơn giản là cô đã thành công hòa nhập được nửa tháng. Cuộc sống an nhàn này khiến cô rất hài lòng.
"Vâng, chị Giai Tú. Chị lên xe em chở vào đi."
"Em chở nổi chị sao? Chị hơi nặng đấy."
Ngô Giai Tú có thân hình khá to lớn, thuộc tuýp phụ nữ mũm mĩm. Thời buổi này, con gái như vậy rất được lòng nhà chồng.
"Không sao, em khỏe mà."
Ngô Giai Tú cũng không khách sáo, ngồi lên yên sau. Đây là lần đầu tiên cô được đi xe đạp.
Phải nói là ngồi xe đạp thích thật. Ngồi trên xe, cô có cảm giác mình là người nổi bật nhất trên con đường này.
Thịnh Vãn Yên chở cô đến chỗ để xe đạp, vừa xuống xe đã lập tức dùng xích sắt khóa xe lại.
"Vãn Yên, trong nhà máy cũng phải khóa xe à?"
Chỉ cần không có ai trên xe, Thịnh Vãn Yên đều lập tức khóa xe lại ngay.
Thời buổi này, ngay cả camera giám sát cũng không có, cô không cẩn thận thì sao được?
Hơn nữa, chiếc xe đạp này là tiền lương hơn nửa năm tích cóp của cô, cô không muốn tâm ý của gia đình bị đổ sông đổ biển.
"Cẩn thận vẫn hơn."
Ngô Giai Tú nghĩ ngợi một lúc rồi cũng thấy Thịnh Vãn Yên nói có lý. Cô khóa xe xong liền đi cùng Thịnh Vãn Yên đến Ban Tuyên giáo.
"Vãn Yên, hôm nay chị tìm em, thật ra có chút chuyện muốn nhờ."
Thịnh Vãn Yên gật đầu. Cô cũng đoán được đôi chút, bởi vì bình thường Ngô Giai Tú nói chuyện rất thẳng thắn, không rào trước đón sau như vậy.
"Chuyện gì ạ?"
"Là thế này, chị dâu chị vừa sinh em bé, muốn mua ít vải về may đồ cho con.
Em xem có thể hỏi bạn em xem còn vải lỗi không? Em yên tâm, nếu không có cũng không sao."
Thịnh Vãn Yên nghe xong liền gật đầu: "Để khi nào rảnh em hỏi giúp chị. Nếu không có, em sẽ nhờ cô ấy để ý giúp."
"Được, vậy làm phiền em rồi, Vãn Yên."
Thịnh Vãn Yên mỉm cười gật đầu. Ngô Giai Tú là người rất thật thà, có thể kết giao lâu dài.
Buổi chiều, Thịnh Vãn Yên cùng đồng nghiệp trong Ban Tuyên giáo đi nhận lương. Cô đi làm được nửa tháng, lần trước còn xin nghỉ hai tiếng.
Nhưng ý tưởng tuyên truyền của cô lần đó đã được lãnh đạo nhà máy công nhận, chủ nhiệm Lý đặc biệt ưu ái, nên nhà máy vẫn trả đủ tiền lương hai tiếng đó cho cô.
Vừa hay cô đi làm nửa tháng, nhận được 10 tệ tiền lương. Tuy nhiên, ngoài phiếu lương thực và phiếu thịt được phát cố định hàng tháng, cô không có phiếu bông, phải đợi đến tháng sau mới được phát.
Thịnh Vãn Yên rất hài lòng với điều này. Hôm nay nhận lương, có thể mua thịt về cho cả nhà cải thiện bữa ăn.
Trước khi Thịnh Vãn Trạch đi bộ đội, cô có thể làm chút thịt khô để anh mang theo, thi thoảng ăn cho đỡ thèm.
Phải nói là lần đầu tiên nhận lương, cô cảm thấy rất thành tựu.
Tan làm, Thịnh Vãn Yên liền về nhà. Trước khi vào khu nhà tập thể, cô lấy một cân thịt heo từ trong không gian ra.
"Con gái nhà họ Thịnh về rồi đấy à."
"Mua thịt kìa!"
Các bác gái trong khu nhà tập thể đều rất tinh ý, chẳng cần nhìn cũng biết là thịt chỉ bằng cách ngửi mùi.
Thịnh Vãn Yên muốn chính là hiệu quả này. Dù sao cũng phải cho mọi người biết là cô đã nhận lương rồi chứ?
"Vâng, hôm nay cháu nhận lương, mua ít thịt về bồi bổ cho cả nhà ạ."
Thịnh Vãn Yên bình tĩnh ứng phó với các bác gái. Nghe cô nói hôm nay nhận lương, mọi người mới sực nhớ ra hôm nay là ngày gì.
"A, hôm nay là mùng 1, trách không được."
"Tôi phải về nhà đòi lão nhà tôi đưa lương đây."
"Đúng đúng đúng, mai cũng phải mua ít thịt mới được."
Mọi người đều hùng hùng hổ hổ về nhà. Vài ông chồng đang giấu quỹ đen thì bị vợ bắt quả tang.
"Bà nó ơi!!! Tôi không có giấu quỹ đen, tôi chỉ đang kiểm tra xem có đủ tiền không thôi!"
"Ông già thối tha, gian xảo! Tôi không tin!"
Nghe thấy tiếng ồn ào, Thịnh Vãn Yên vội vàng về nhà. Có vẻ như bữa thịt này của cô đã vô tình khiến cho nhiều người khác bị vạ lây.
Về đến nhà, Thịnh Vãn Yên đưa số tiền lương cho mẹ. Mẹ Thịnh nhìn qua rồi trả lại cho cô.
"Từ tháng sau, 10 tệ này con cứ giữ lại mà dùng."