Thịnh Vãn Yên cũng không từ chối, đưa hết phiếu lương thực cho mẹ. Cô ăn uống ở nhà, phiếu lương thực đối với cô cũng không có tác dụng gì.
Mẹ Thịnh lấy từ trong hộp sắt ra hai tấm phiếu sắp hết hạn đưa cho cô, dặn cô thỉnh thoảng mua chút bánh kẹo gì đó mà ăn.
Thịnh Vãn Yên cất phiếu đi. Dù sao ở thời buổi này, không có phiếu thì không mua được gì cả.
Cảm giác có tiền mà không tiêu được thật là bức bối.
Thịnh Vãn Yên về phòng, kiểm tra lại tiền bạc và phiếu của mình. Hiện tại, cô có 142,6 tệ.
Ngoài ra còn có ba phiếu lương thực toàn quốc, hai phiếu kẹo, sáu phiếu lương thực thông thường. Cô dự định ngày mai sẽ dùng hết phiếu kẹo và phiếu lương thực thông thường, nếu không dùng sẽ bị hết hạn.
Thịnh Vãn Yên nói muốn làm thịt khô cho Thịnh Vãn Trạch, mẹ Thịnh liền để riêng ra một miếng thịt cho cô.
"Em gái, em thật tốt với anh."
Nhìn Thịnh Vãn Trạch đứng ở cửa nhà bếp với vẻ mặt vừa được lợi lộc vừa làm nũng, tâm trạng Thịnh Vãn Yên bỗng chốc tụt dốc không phanh.
"Anh vào đây băm thịt."
Thịnh Vãn Trạch sờ sờ mũi, phụ nữ trong nhà này sao người nào cũng ghê gớm hơn người vậy.
Anh thở dài, tiến đến chỗ miếng thịt, định bê lên băm thì bị Thịnh Vãn Yên vỗ một cái vào tay.
"Anh rửa tay chưa?"
"Đây không phải là làm cho anh ăn sao? Anh không ngại bẩn, anh làm cho chính mình mà."
Thịnh Vãn Trạch không hề để ý, lúc anh ra nhiệm vụ, cái gì chưa từng ăn qua, đây tính là gì?
"Anh vừa mới xoa mũi, bố mẹ ông bà không cần ăn à? Vi khuẩn có biết không?"
"Vi khuẩn xâm nhập vào cơ thể, một khi bị sốt cảm, thân thể ông bà chịu được không?"
Thịnh Vãn Yên đưa cho anh một bài lý luận dài, Thịnh Vãn Trạch nghe xong thì sửng sốt.
"Anh đi rửa tay đây."
Thịnh Vãn Trạch bị cô nói vội vàng rửa tay, còn cẩn thận kỳ cọ nhiều lần mới thôi.
"Nói đi cũng phải nói lại, sao em biết vi khuẩn?"
Thịnh Vãn Yên bị câu hỏi của anh làm cho choáng váng, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
"Ít nhất thì em cũng tốt nghiệp trung học, trước đó đọc sách thấy được."
Thịnh Vãn Trạch nghe vậy gật đầu, dù sao trước kia thành tích của em gái anh rất tốt, lời này anh vẫn tin.
"Đọc thêm sách là tốt, nhưng có một số loại sách đừng mang về nhà."
Thịnh Vãn Trạch nhắc nhở cô, Thịnh Vãn Yên gật đầu, cô biết phân biệt nặng nhẹ.
"Em biết, em sẽ không mang những thứ đó về nhà."
Thời buổi này, trong nhà có một quyển sách y học, một quyển sách ngoại văn đều là nguy hiểm.
Nếu bị phát hiện, cả nhà có thể cùng nhau đi khai hoang.
Thịnh Vãn Trạch đưa số thịt vừa băm cho cô, Thịnh Vãn Yên bảo anh ra ngoài, cô tự làm được.
Mọi người đều ở trong phòng khách nghe radio, Thịnh Vãn Yên lén cho thêm nước mắm và mật ong vào thịt.
Những thứ này trong nhà đều không có, cô chỉ có thể lấy từ trong không gian ra.
Thêm nước tương và rượu nấu ăn vào, bắt đầu trộn theo chiều kim đồng hồ, trộn khoảng năm phút, cho thêm đường, muối và tiêu xay.
Thời đại này không có lò nướng, chỉ có thể dùng chảo để làm, dù sao cũng là hương vị đó, chín là được.
Thịnh Vãn Yên sau khi làm xong, cắt thành từng miếng nhỏ, tự mình thử một miếng.
Nói thật là rất thành công, thịt rất dai, dù sao cũng là thịt, Thịnh Vãn Trạch chắc chắn sẽ không chê.
Người trong nhà thấy cô làm xong, mỗi người đều ăn thử một miếng, đều khen ngon.
"Dùng lọ đựng lại, Tiểu Trạch mang theo hai lọ, còn lại một lọ để nhà ăn."
Mẹ Thịnh nhanh chóng phân chia xong, Thịnh Vãn Trạch cảm thấy có món thịt khô này, bình thường huấn luyện mệt, có thể bổ sung năng lượng.
Em gái anh càng ngày càng khéo léo, không biết sau này gả cho ai.
Nói thật, em gái anh càng ngày càng xinh, da dẻ hồng hào.
Nhưng cứ nghĩ đến việc sau này cô lấy chồng, nếu chồng đối xử không tốt, trong lòng anh lại không khỏi tức giận.
Dù sao em gái cũng là do anh chăm sóc trước khi đi lính, chăm sóc đến năm Thịnh Vãn Yên 13 tuổi tốt nghiệp tiểu học, sau đó anh mới đi lính.
Bố mẹ bận rộn đi làm, ông bà phải chăm lo việc nhà, cô bé ngày nào cũng dẫn theo hai đứa em nhỏ, lẽo đẽo theo sau anh.
Cả nhà đi ngủ sớm, thời buổi này không có chỗ nào để đi, vì tiết kiệm dầu đèn, mọi người đều chọn đi ngủ sớm.