Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Lăn Lộn Ăn Dưa Sống Qua Ngày

Chương 53:


3 tuần

trướctiếp

 

Những ngày tiếp theo, nhà họ Thịnh bận rộn chuẩn bị đồ đạc cho Vãn Trạch.

Cả nhà ăn uống đạm bạc, mỗi ngày chỉ có bánh ngô và rau luộc.

Lâu lâu mới có trứng hấp hoặc trứng rán, hai ông bà mỗi sáng đều ăn một quả trứng luộc để bồi bổ.

Thịt thì không có, hàng xóm đều đoán nhà họ Thịnh hết phiếu thịt rồi.

Nói chung là nhà họ Thịnh rất kín tiếng, mọi người cũng không nghi ngờ gì.

Mẹ Thịnh vẫn dành thời gian làm vài lọ thịt kho cho Vãn Trạch mang theo.

Trong nhà cũng để lại một lọ, lúc ăn bánh ngô có thể ăn kèm.

Thịnh Vãn Yên sau lần đầu đi chợ đen, thì không đi nữa.

Còn bốn năm nữa mới đến kỳ thi đại học, cô chỉ cần tích cóp vốn trong thời gian này là được.

Không cần quá phô trương, bây giờ khắp nơi đều đang đói kém, dù có không gian, cô cũng không thể quá lộ liễu.

Ngược lại, càng phải cẩn thận hơn.

Hiện tại điều quan trọng nhất là bảo vệ bản thân và gia đình, với năng lực của cô, sau này cuộc sống sẽ không đến nỗi nào.

Đừng vì cái lợi nhỏ mà đánh mất điều quan trọng, kiếp trước cô đã hưởng đủ vinh hoa phú quý, kiếp này cô chỉ mong gia đình bình an.

Cuộc sống của Thịnh Vãn Yên cứ hai điểm một đường thẳng, chỉ có điều, mỗi lần cô đạp xe đạp mới đến nhà máy bông, đều thu hút rất nhiều ánh mắt.

"Vãn Yên, em mua xe đạp à?"

Ngưu Phương Lệ nhìn thấy thì vô cùng kinh ngạc, muốn sờ thử nhưng không dám, chỉ có thể nhìn cho thỏa.

"Vâng, đi làm cho tiện."

"Bao nhiêu tiền vậy? Em mới đi làm mà."

Thịnh Vãn Yên mỉm cười không nói, cô biết phụ nữ thời này đều rất túng thiếu.

Mua xe đạp là chuyện không dám nghĩ tới.

"Phương Lệ, muộn làm rồi."

Nghe vậy, Ngưu Phương Lệ cũng không để ý đến xe đạp nữa, vội vàng chạy theo cô đến Ban Tuyên giáo.

Chuyện cô mua xe đạp, một đồn mười, mười đồn trăm, mọi người trong nhà máy đều biết cô gái mới đến Ban Tuyên giáo mua xe đạp.

Rất nhiều chàng trai chưa vợ con nghe ngóng tình hình của cô, xem cô có người yêu chưa, có cơ hội phát triển không.

Nhưng nghe nói cả nhà cô đều là công nhân, một số người liền hết hy vọng, một số người lại càng thêm quyết tâm.

Thịnh Vãn Yên không biết chuyện này, cho dù biết cô cũng giả vờ không biết, hiện tại cô không có ý định yêu đương.

Cô mới đến thế giới này, bản thân còn chưa thích nghi, làm gì có tâm tư yêu đương.

Dù sao cô cũng có xe đạp, tan làm là phóng như bay, chẳng ai bắt chuyện được.

Mọi người cũng không tiện đến Ban Tuyên giáo kết bạn, vốn định đến nhà ăn để "tình cờ gặp gỡ".

Nhưng Thịnh Vãn Yên không bao giờ đến nhà ăn, cô luôn mang cơm hộp và ăn ở văn phòng.

Ngày Vãn Trạch trở về quân đội ngày càng gần, anh đã về nhà được bảy ngày.

Sáng sớm mai anh phải lên đường, mẹ Thịnh hận không thể nhét hết đồ đạc trong nhà vào cho anh.

Bà lấy bộ quần áo mới ra, đây là bà nội dành thời gian làm cho anh.

"Mang theo ba bộ quần áo này, bà nội con may cho con đấy."

"Vâng, mẹ để đó đi."

Mẹ Thịnh đặt lên giường, thở dài, Vãn Trạch nhìn bà.

"Mẹ, mẹ sao thế?"

Mẹ Thịnh ngồi xuống bên giường Thịnh Vãn Trạch, nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng.

"Tiểu Trạch, mẹ chỉ mong con bình an vô sự, đừng liều mạng quá."

Thịnh Vãn Trạch đặt tấm ván gỗ trong tay xuống. Cái ghế trong nhà bị gãy, anh muốn trước khi về quân đội sẽ sửa sang lại những chỗ cần sửa trong nhà.

Làm được gì thì làm, dù sao bao năm qua, anh cũng chưa làm tròn trách nhiệm của một người con trai, trong lòng luôn áy náy với gia đình.

Nghe mẹ nói vậy, Thịnh Vãn Trạch cũng thấy chạnh lòng, chỉ biết cúi đầu tiếp tục sửa ghế.

"Mẹ, con biết rồi."

Nhìn dáng vẻ của con trai, mẹ Thịnh biết ngay là anh đang cố tình cho qua chuyện.

Thôi thì con trai đã lớn, có suy nghĩ của riêng mình, bà làm mẹ không nên cản trở con cái là tốt nhất.

"Mẹ, mẹ ngủ sớm đi."

"Con cũng đừng làm nữa, khuya rồi tốn dầu đèn."

"Dầu đèn bây giờ đắt lắm đấy."

Mẹ Thịnh lẩm bẩm hai câu. Không phải tần tảo thì không biết củi gạo mắm muối đắt đỏ thế nào.

"Vâng."

Thịnh Vãn Trạch đặt tấm ván xuống, người đầy mồ hôi đi tắm rửa rồi mới đi ngủ.

Sáng sớm, Thịnh Vãn Yên đã đi làm. Vừa đến cổng nhà máy, cô đã nghe thấy Ngô Giai Tú gọi mình.

"Vãn Yên!"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp