Buổi trưa, trời nắng như đổ lửa, nhiệt độ bây giờ đã lên đến ba mươi mấy độ, hiện tại, theo mọi người hay gọi thì chính là giờ cao điểm.
Trên sân trường đông nghẹt người qua lại, đa số bọn họ đều mang theo balo hoặc vali chứa đồ của mình, âm thanh người người người trò chuyện cứ đan xen vào nhau, cực kỳ hổn tạp và ồn ào.
Dưới một gốc cây to trong trường đại học Nhị Tỏa có hai nam sinh viên một lớn một nhỏ đang nói chuyện, nam sinh viên lớn cứ nói luyên thuyên không ngừng còn nam sinh viên nhỏ thì chỉ cúi thấp đầu, dáng vẻ cực kỳ hối cãi, dù là vậy nam sinh viên lớn kia cũng không hề thương tiếc mà vẫn tiếp tục trách cứ.
"Quyện Gia à, tại sao anh lại không nghe lời em gì hết vậy, chẳng phải em đã nói trước rồi sao, anh phải đợi em ở trước cổng trường, khi em đến thì hai chúng ta sẽ cùng đi vào trường, anh lạc đường thì em biết ăn nói thế nào với bác hai và dì hai đây hả? Họ đã giao trách nhiệm trong coi anh cho em đó, nếu anh mà có mệnh hệ gì thì bala..bala...bala...".
Tóm lại nam sinh viên lớn kia cứ nói liên tục còn bạn nhỏ Quyện Gia chỉ yên lặng cúi đầu lắng nghe tất cả.
Nếu tìm hiểu kỹ lại một chút thì sẽ thấy lỗi sai ở đây không phải hoàn toàn nằm ở Quyện Gia.
Nam sinh viên kia tên là Trác Đông, là em họ của Quyện Gia, cả hai người đều bằng tuổi nhau nên nhập học vào trường đại học cùng một ngày, đêm hôm qua, Trác Đông đã bảo Quyện Gia sáng nay hãy chờ mình ở cổng trường đại học, sau khi cậu ta đến thì cả hai sẽ cùng vào trường, vốn dĩ trước đó Quyện Gia có đứng chờ Trác Đông ở cổng trường như lời cậu ta dặn dò thế nhưng ở trước cổng trường lại là nơi có nhiều người qua lại nhất trong trường, Quyện Gia lại mắc bệnh sợ người lạ nên rất bài xích nơi đó, đã vậy mỗi khi có ai đi ngang qua nơi đó là họ lại dán đôi mắt tò mò vào người cậu, cậu sợ hãi đứng ở cổng trường chờ cũng được hơn ba mươi phút nhưng Trác Đông vẫn chưa đến, do đã vượt quá giới hạn chịu đựng nên Quyện Gia mới đi vào trường muốn tìm một nhà vệ sinh nào đó rồi trốn vào sau đấy gọi điện cho Trác Đông nhưng khổ nỗi đây là lần đầu tiên cậu đến nơi này nên không thể biết được nhà vệ sinh nằm ở đâu cả.
Dù là như vậy thì sai vẫn là sai, Quyện Gia là một đứa trẻ ngoan nên sẽ không cố gắng tranh cãi khi mình sai làm gì.
Qua một hồi trách cứ đến chán chê, Trác Đông ruốc cuộc cũng thõa mãn mà dừng lại, cậu ta thở dài một cái sau đó nói "Thôi được rồi, dù sao anh cũng không có chuyện gì hết, chúng ta mau đi đến khu ký túc xá xem phòng rồi sắp xếp đồ thôi".
Chuyện này cũng không thể trách một mình ông anh họ này cùa cậu ta được, bởi lẻ cậu ta ngủ dậy trể nên mới đến trường trể như thế này nếu cậu ta đến sớm hơn một chút thì có khi đã gập được Quyện Gia ở cổng trường rồi.
Nghĩ đến chuyện ngủ dậy trể của mình, cậu ta lại muốn thở dài, cậu ta nghe nói cuộc sống đại học rất đáng sợ, sẽ không còn chuyện cậu ta có thể ngủ dậy trể được nữa đâu, nghe mà làm người ta sầu khổ không thôi.
Hày, cậu ta muốn trở lại thời cấp ba thân yêu của mình quá đi.
Còn về phần ông anh họ này của cậu ta thì có thể dùng ba từ yếu ớt, dể bắt nạt, sợ người lạ để hình dung, Quyện Gia lúc nhỏ từng bị bắt cóc, sau khi được bác hai và dì hai tìm về được thì đã luôn trong tình trạng sợ hãi đối với mọi thứ, cậu ta phải mất một thời gian dài mới có thể làm thân được với Quyện Gia đó, điều đáng nói nhất bây giờ là trước kia Quyện Gia luôn học cùng với gia sư ở nhà, không biết vì sao lại đột ngột đòi đi học ở trường đại học, nơi vốn có rất đông người, do bác hai và dì hai rất cưng chiều Quyện Gia nên cũng bấm bụng mà đồng ý, họ đã giao Quyện Gia cho cậu ta trong coi còn bảo rằng nếu Quyện Gia mà có mệnh hệ gì thì họ sẽ xé xác cậu ta ra luôn, có trời và cậu ta mới biết khi đến cổng trường không nhìn thấy Quyện Gia, cậu ta đã sợ đến mất mật luôn đó, cậu ta đã phải chạy khắp nơi mới may mắn tìm được người, nếu không tìm được Quyện Gia có khi bác hai và dì hai xé xác cậu ta ra thật đó, nghĩ lại mới thấy, đúng là thoát chết trong gan tất mà!
Quyện Gia nào biết được suy nghĩ trong đầu Trác Đông, cậu chỉ khe khẽ gật đầu rồi ừm một tiếng biểu hiện sự đồng ý.
Sau đó các sinh viên trong trường đại học Nhị Tỏa đã nhìn thấy cảnh hai nam sinh viên, một lớn đi phía trước, một nhỏ đi phía sau nắm lấy lưng áo người trước, đầu cúi xuống, chậm rãi bước theo người trước, đáng nói nữa là nam sinh viên nhỏ đi phía sau còn đeo một cái lượt cài tóc có hai cái tai thỏ trắng trắng mền mền trên đầu, cậu đáng yêu như búp bê vậy, đó là một khung cảnh ai nhìn vào cũng phải thốt lên hai tiếng đáng yêu trong lòng.
Đi qua khu lớp học khoảng mười lăm phút đi bộ, Quyện Gia và Trác Đông ruốc cuộc cũng đến được khu ký túc xá.
Khu ký túc xá được chia ra làm hai, một là của nữ, hai là của nam, hai khu này hiện tại đều có không ít người đã dọn vào từ trước nên có khá nhiều người đang qua lại.
Trác Đông cầm chìa khóa phòng mang số 932 trên tay cho vào ổ khóa có số 932 rồi nhẹ nhàng vặn một cái, ổ khóa sau đó cạch một tiếng mở ra.
Thấy vậy, Trác Đông đưa tay đẩy cửa rồi chậm rãi bước vào phòng, Quyện Gia nắm lưng áo cậu ta cũng chậm rãi bước theo sau.
Vừa bước vào phòng, Trác Đông đã bắt đầu đưa mắt quan sát một lược căn phòng mà mình sẽ sống trong một thời gian dài tiếp theo.
Diện tích của căn phòng cũng khá lớn, bên trong có tổng cộng bốn chiếc giường tần, ở bên cạnh mỗi chiếc giường còn có một cái bàn học, một tủ đựng đồ cá nhân và một cái máy vi tính còn khá mới, đi sâu hơn nữa là một nhà tắm và một nhà vệ sinh có diện tích vừa đủ cho bốn người cùng sinh hoạt, căn phòng có vẻ đã được nhân viên lau dọn vệ sinh qua một lượt nên rất sạch sẽ, nhìn tổng thể mọi thứ có vẻ cũng khá ổn.
Thiếu gia con nhà giàu Trác Đông đánh giá mọi thứ một lượt, bỉu môi xem thường mà nói "Đây là ký túc xá của trường đại học trọng điểm à?! Hơi tệ rồi đó".
Cậu ta và Quyện Gia đều là con nhà giàu, sống trong biệt thự nhà lớn đã quen nên khi phải sống ở những nơi thế này, cậu ta không khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
Nói vậy thôi nhưng Trác Đông cũng không có ý muốn dọn ra khỏi nơi này làm gì, cậu ta chọn giường trên rồi leo lên đặt balo của mình ở đó coi như giành trước địa bàn rồi nói với Quyện Gia vẫn còn ngơ ngác đứng ở dưới "Anh chọn giường dưới đi, phía trên cần leo trèo không tốt cho anh đâu!".
Cậu ta sợ Quyện Gia mà ngủ ở giường trên có khi sẽ lăn xuống giường gãy xương luôn mất, xác cậu ta không chịu nổi bị xé đâu.
Quyện Gia không chút phản đối, gật đầu ngoan ngoãn ừm một tiếng rồi đi về phía giường dưới sau đó đặt balo của mình lên.
"Em nghe nói sẽ có hai người nữa vào sống cùng chúng ta trong phòng ký túc xá này đó, không biết họ là người thế nào có dễ chung sống không đây nữa" Trác Đông vừa lấy đồ trong balo của mình ra sắp xếp vừa tán gẫu.
Đồ đạc của bọn họ vẫn còn rất nhiều nhưng do đây là lần đầu tiên họ sống xa nhà nên chỉ đem theo bao nhiêu đây, chờ xem còn thiếu thứ gì thì sẽ gọi người nhà mang đến thêm.
Nghe Trác Đông nói vậy, Quyện Gia hơi khựng lại.
Hai bạn cùng phòng khác? Là người lạ, tại sao trong ký túc xá lại phải có bốn người mà không phải hai người cơ chứ, nghĩ thế, Quyện Gia liền co rúm người lại.
Bệnh sợ người lạ của cậu rất nặng.
Nếu không phải vì Trác Đông người bằng tuổi duy nhất khá thân thiết với cậu học ở trường này thì cậu sẽ không chọn đến đây học càng đừng nói đến việc sống ở ký túc xá.
Đã vậy thì cậu bắt buộc phải mau chóng kiếm tiền rồi dọn ra ngoài rời khỏi nơi này thôi, cậu không thể sống ở đây được, cậu rất sợ người lạ.
Trác Đông hơi vô tâm nên không để ý đến biểu hiện của Quyện Gia, cậu ta rất tự nhiên mà nói tiếp "Ngày mai là ngày đầu tiên lên lớp rồi, anh phải chuẩn bị tinh thần cho thật tốt đó, bác hai và dì hai lo lắng cho anh lắm đấy".
...
8 giờ sáng, tiết học đầu tiên của khoa IT đã sắp bắt đầu.
Trác Đông nắm tay Quyện Gia kéo cậu chạy như bay vào trong phòng học.
Do đến hơi trể nên chổ ngồi trong phòng học đã bị người khác chiếm gần hết, may thay bạn thân của Trác Đông cũng học ở khoa này đã giành chổ cho họ từ trước, thấy hai người nọ xuất hiện, cậu bạn kia lập tức lớn tiếng gọi "Trác Đông, ở đây nè".
Thấy bạn mình trong đám người, Trác Đông vội vàng kéo Quyện Gia đến đó.
"Ông lại ngủ dậy trể đúng không?" Người bạn kia của Trác Đông hơi chê bai hỏi.
Trác Đông cười hề hề rồi bắt đầu cùng bạn mình nói chuyện phiếm.
Trong phòng học hiện tại có rất đông sinh viên, thầy cô đứng lớp vẫn chưa đến nên mọi người vẫn tự do nói chuyện, âm thanh ồn ào cứ như ông vỡ tổ.
"Biết gì không, hôm qua tôi đã gập đàn anh Trình đó, đúng y như lời người ta đồn, đẹp trai lắm luôn nhưng có hơi xa cách".
"Bà đang nói đàn anh Trình Giản đó hả? Anh ấy tất nhiên là phải xa cách rồi, người đẹp trai lại thông minh như anh ấy đâu thể giống đám con trai thấy gái là mắt sáng rực, tươm tướp nhào đến kia được chứ".
"Nè mọi người, hôm qua mọi người có ai bị mấy anh chị khóa trên lừa đeo lượt cài tóc có tai động vật lên đầu không, tôi nghe nói chỉ có ai đáng yêu mới bị mấy anh chị ấy lừa đeo thôi, có đúng không vậy, tại sao không có anh chị nào lừa tôi đeo vậy?".
Vô tình nghe được chuyện lượt cài tóc, bạn nhỏ Quyện Gia lập tức cúi đầu, gương mặt đáng yêu vì xấu hổ mà đỏ hết cả lên.
Chiều hôm qua, người bạn cùng phòng thứ ba của cậu tên là Dịch Nguyên cuối cùng cũng chuyển đồ đạc vào phòng ký túc xá của họ, từ người bạn này cậu mới biết được việc đeo lượt cài tóc trên đầu không phải là bắt buộc với tân sinh viên bọn họ mà chỉ là do các anh chị khóa trên của bọn muốn trêu những tân sinh viên đáng yêu nên mới lừa cậu đeo mà thôi, khi gập Trác Đông mà không thấy cậu ta đeo lượt cài tóc cậu đã thấy có hơi kỳ lạ nhưng do lúc đó Trác Đông đang giận nên cậu cũng không dám hỏi cậu ta điều gì.
Mới ngày đầu nhập học đã bị người ta lừa còn được cho là đáng yêu làm cậu cứ cảm thấy xấu hổ không thôi, đúng là không nên tin lời người lạ nói mà, sau này chắc chắn cậu sẽ không tin lời người lạ nào nữa đâu, chắc chắn là như vậy.
Cửa sổ phòng học của bọn họ là cửa hình vuông, trên mỗi cái cửa sổ còn được gắn thêm một tấm kính khá dầy có màu trắng trong suốt, bây giờ bên ngoài cửa sổ đang có một chàng trai chậm rãi xuất hiện.
Người này rất điển trai, anh rất trẻ, độ chỉ khoảng hai hai, hai ba tuổi, dáng người anh cao thẳng, bước chân anh nhẹ nhàng thanh thoát làm toát lên cảm giác rất ưu nhã lịch thiệp, anh khoát trên người một chiếc áo sơ mi trắng tinh, sạch sẽ và tươi sáng, chiếc quần tay đen bên dưới lại ôm trọn lấy đôi chân dài miên man thon thả của anh làm ai nhìn vào cũng phải trầm trồ khen ngợi.
Người đẹp thì rất dể thu hút ánh nhìn của người khác, các sinh viên trong phòng học nhanh chóng nhận ra chàng trai nọ đang đi ngoài hành lang, tiếng xôn xao bàn tán bắt đầu lớn hơn.
"Đàn anh Trình, là đàn anh Trình kìa".
"Hả, đàn anh Trình là ai vậy?".
"Cái gì thế, đến cả đàn anh Trình mà cậu cũng không biết à? Đàn anh Trình chính là huyền thoại của ngôi trường này đó, vì đàn anh Trình mà tôi mới đến đây học đấy".
"Hình như anh ấy đang muốn vào phòng học của chúng ta thì phải?!".
Đúng như lời người nọ vừa nói, Trình Giản thật sự đang muốn bước vào phòng học của bọn họ.
Dưới những ánh mắt hâm mộ và tò mò của rất nhiều con người, Trình Giản chậm rãi bước vào phòng học của bọn họ, chậm rãi dừng lại nơi bục giảng rồi nhẹ nhàng đặt một sấp tài liệu lên bàn, anh mỉm cười, một nụ cười thân thiện nhưng cũng không kém phần xa cách, chậm rãi nói "Xin chào các em, anh là đàn anh khóa trên của các em, anh tên Trình Giản, do thầy Chu người vốn sẽ đứng lớp các em hôm nay có chút viện bận nên thầy Chu đã nhờ anh đến đây đứng lớp nên coi như hôm nay anh sẽ tạm thời làm thầy của các em trong tiết này, có gì tò mò các em cứ hỏi anh, nếu được thì anh sẽ trả lời cho các em, nếu không được thì anh xin lỗi".
Trình Giản sẽ làm giáo viên tạm thời của bọn họ trong tiết học này, đa số những sinh viên đang có mặt trong phòng học đều tỏ ra rất vui và thích thú với việc đó, có khá nhiều người gan dạ còn lên tiếng hỏi.
"Đàn anh Trình à không thầy Trình, thầy đã có người yêu chưa ạ?".
"Đúng vậy, thầy Trình, thầy có người yêu chưa? Nếu chưa có thì thầy cho làm ứng cử viên nha thầy".
"Em nữa, em cũng muốn làm ứng cử viên cho chức người yêu của thầy nữa".
Trình Giản thấy vậy không tỏ vẻ bất ngờ mấy, anh cũng không vội đáp mà đưa mắt nhìn lướt qua tất cả những tân sinh viên đang có mặt trong phòng học này một cái, ánh mắt anh như có như không dừng lại trên người bạn nhỏ Quyện Gia vài phút rồi mới chậm rãi đáp "Hiện tại anh vẫn chưa có người yêu và trước đó anh cũng định sẽ không cho ai có thể làm ứng cử viên cho chức người yêu của anh gì hết nhưng mà hiện tại anh đang chú ý đến một người rất đáng yêu".
Mấy tân sinh viên kia nghe vậy lại càng hưng phấn hơn, có người không nhịn được tò mò mà hỏi ngay.
"Là ai vậy? Là ai vậy thầy Trình, thầy có thể bật mí cho tụi em biết được không".
"Đúng vậy thầy Trình, thầy nói cho tụi em biết đi, người mà thầy đang chú ý đến là ai vậy?".
Trình Giản khẽ mỉm cười, mắt anh lại một lần nữa dừng lại trên người bạn nhỏ Quyện Gia rồi mới nó "Các em biết không? Lượt cài tóc có tai động vật mà các anh chị khóa trên của các em lừa các em đeo vào mỗi loại chỉ có đúng một cái và hôm qua, một bạn nhỏ rất đáng yêu đeo trên đầu lượt cài tóc có hai cái tai thỏ đã làm một chuyện rất quá đáng với anh nên hiện tại anh rất chú ý đến bạn nhỏ ấy".
Quyện Gia, bạn nhỏ đáng yêu ngày hôm qua bị lừa đeo lượt cài tóc có hai cái tai thỏ trên đầu"...".
Người mà Trình Giản đang nói đến không phải chính là cậu à?!