Tạ Gia từ đường hôm nay im phăng phắc, chẳng một tiếng động nào vọng ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy những tiếng hít thở khe khẽ của đám người đứng trong đường. Đây là lần tập trung đông đủ nhất của Tạ Gia từ trước đến nay, ngay cả Tạ Nhị Gia, người thường ngày không mấy khi xuất hiện tại gia yến, cũng đã có mặt. Có lẽ bởi lần này, con trai hắn đã nối gót theo sau, lại còn mang phong thái trẻ trung vượt trội, như Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Tạ Nhị Gia nhìn con trai mình – Tạ Thanh Trắc đứng đó, trong lòng dấy lên một cảm giác khó chịu không rõ ràng. Chỉ trong nháy mắt, nhi tử của hắn đã trưởng thành như vậy. Hắn nhớ lại thời niên thiếu của chính mình, khi cũng là một thanh niên đầy chí khí và nhiệt huyết, nhưng tiếc thay, chỉ chớp mắt một cái, tất cả đã phai tàn theo thời gian.
Cuộc sống đắm chìm trong tửu sắc suốt bao năm qua đã khiến hắn tiều tụy, cơ thể mang đầy vẻ suy tàn, chẳng còn chút gì của chàng thiếu niên oai phong ngày nào.
Tạ lão thái gia ngồi ngay ngắn ở trước từ đường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tạ Thanh Trắc, thấy hắn vẫn buông thõng mắt, thần sắc hờ hững, lại quay sang nhìn Tạ Nhị Gia – con trai mình với thái độ lơ đễnh, như chẳng màng đến mọi chuyện. Cơn giận của lão thái gia dâng trào, nhưng không biết phát tiết vào đâu cho thỏa.
Giữa hàng lông mày của lão thái gia hiện lên hình chữ "Xuyên" sâu hoắm, bất chợt ông quát lớn về phía Tạ Nhị Gia: "Ngươi nhìn mà xem, đây là nhi tử ngươi dạy dỗ ra đấy sao? Giữa ban ngày ban mặt mà dám nhúng chàm nha hoàn của đại phòng, tay đã thò vào đại phòng, ngươi nghĩ đây là chuyện gì? Đọc sách bao nhiêu năm, lễ nghĩa liêm sỉ học ở đâu? Hay tất cả đã bị chó nuốt mất rồi?"
Tạ Nhị Gia, đang đắm chìm trong hồi ức về quá khứ, bỗng bị tiếng quát bất ngờ của lão thái gia làm giật mình. Hắn nhìn về phía cha mình, chỉ thấy lão thái gia vẫn tràn đầy uy nghiêm, bèn thuận miệng đáp lại: "Chẳng phải chỉ là một nha hoàn thôi sao? Đến lúc ấy, bồi thường cho đại phòng mấy người khác là xong, việc gì phải làm lớn chuyện để người ngoài cười chê?"
Nghe xong, lão thái gia giận tím mặt, gân xanh nổi lên trên trán, giọng ông vang lớn đến mức như muốn vỡ toang mái nhà: "Đồ hỗn trướng, ngươi vừa nói gì?"
Tất cả những người có mặt đều im thin thít, cúi mặt xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám nói gì. Tạ Nhị Gia cũng không dám lên tiếng thêm.
Lão thái gia nhìn thấy bộ dạng bất cần của Tạ Nhị Gia, cơn giận càng thêm bùng nổ. Ông đập mạnh cây gậy xuống đất, giọng đầy tiếc nuối và phẫn nộ: "Ngươi còn lo người ngoài cười chê, chính ngươi chẳng phải đã là trò cười lớn nhất từ đầu đến cuối hay sao? Trên không chính, dưới làm loạn, ngươi thì có tư cách gì để dạy dỗ nhi tử cho ra hồn được chứ?"
Tạ Nhị Gia cúi đầu, trong lòng không khỏi thầm lẩm bẩm: "Chẳng phải đến cuối cùng, ngài cũng đang tự mắng chính mình sao?"
Một câu nói buông nhẹ ấy lại khiến Tạ lão thái gia như ngưng lại trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó, cơn giận bùng phát mạnh mẽ hơn. Lão thái gia tức đến nỗi như thể “Tam Thi thần hét, Ngũ Linh bốc lên” *, nắm lấy cây gậy chống định xông tới đập chết tên nghịch tử này. Đám người xung quanh vội vã lao lên can ngăn, khuyên giải đủ đường, tạo nên một cảnh hỗn loạn không dễ gì khống chế.
~~~~~~~
Tam Thi (三尸) thần hét, Ngũ Linh (五灵) bốc lên nghĩa là người đó đang ở trong trạng thái cực kỳ giận dữ, đến mức các yếu tố tiêu cực trong tâm trí và cơ thể đều bị khuấy động, khiến cơn giận bùng nổ, không thể kiểm soát được. Cụm từ này nhấn mạnh sự giận dữ và kích động cao độ, gợi lên hình ảnh một cơn thịnh nộ mãnh liệt.
~~~~~~~~~
Tạ Thanh Trắc đứng một bên, thần sắc lãnh đạm. Mặc dù vừa từ nhà đi ra, y phục của hắn chỉnh tề, nhưng dường như mùi vị tình ái còn vấn vương. Dù dáng vẻ thanh tịnh đứng đó, hắn vẫn thu hút ánh mắt người khác, với thân hình cao lớn, áo mũ ngọc trâm khiến người ta không khỏi tim đập, mặt đỏ, lòng rung động.
Đinh Lâu Yên đứng nhìn, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu. Nàng nghĩ mãi không hiểu vì sao Tạ Thanh, người được đồn là lạnh lùng, vô tâm với nữ sắc, lại có thể để Yên Chi quyến rũ đến vậy. Chẳng lẽ do hắn quá đau lòng nên mới làm vậy để trả thù nàng?
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy mình cũng có phần lỗi. Nhìn sang Yên Chi, thấy nàng cúi đầu, tay gắt gao nắm chặt lấy váy áo, hốc mắt đỏ hoe, bộ dạng yếu ớt như người chịu đựng sự ức hiếp quá lớn. Đinh Lâu Yên trong lòng đầy tức giận, nghĩ rằng Yên Chi chỉ đang giả bộ, cố tỏ ra đáng thương trước mọi người. Nàng thầm mắng Yên Chi là cái đồ xảo quyệt, định quyến rũ Tạ Thanh Trắc, nhưng lại không dám bỏ qua Tạ Minh Thăng, thật đúng là một kẻ khoe khoang, trơ tráo.
Trong lúc Đinh Lâu Yên còn đang nghĩ cách để trị tội Yên Chi, thì cảnh trong từ đường đã dần yên ổn lại. Tạ Nhị Gia đã bị lão thái gia đánh mấy gậy, kêu la thảm thiết, nhưng lão thái gia vẫn chưa nguôi giận.
Vân Thị, mẫu thân của Tạ Thanh Trắc, vội vàng bước lên đỡ lấy Tạ Nhị Gia, khóc lóc thảm thương, giọng điệu điềm đạm: "Xin lão thái gia đừng giận, hãy giữ gìn sức khỏe!"
Lời nói ấy vốn là để khuyên giải, nhưng thái độ giả dối của Vân Thị lại khiến lão thái gia càng thêm chán ghét. Ông chỉ thấy nàng đang biến Tạ Gia thành một chốn thanh lâu, khiến cơn giận càng tăng. Dù vậy, lão thái gia không thèm so đo với nữ nhân nhỏ bé, chỉ lờ đi không thèm để ý tới. Nhưng khi nhìn sang Tạ Thanh Trắc, thấy hắn vẫn giữ vẻ hững hờ, không chút hối lỗi, lão thái gia liền nghiêm giọng quát:
"Bây giờ ngươi hãy nói cho ta biết ngươi đã làm ra cái trò hư hỏng gì đây!"
Tạ Thanh Trắc vẫn cúi đầu, không có ý đáp lại. Lão thái gia càng thêm tức giận, nghĩ tới việc hắn vừa trúng Giải Nguyên mà lại làm ra chuyện bại hoại gia phong này, lòng ông đầy phẫn nộ, châm chọc nói: "Hành vi phóng túng, không màng gia quy, làm nhục gia phong, cần phải để Giải Nguyên lang nếm trải đau khổ, nhớ kỹ mà sửa đổi!"
Vân Thị nghe vậy liền thấy lo lắng, vội tiến lên khóc lóc: "Lão thái gia, xin ngài đừng vội trách phạt con trai ta. Ngài cũng biết từ trước đến nay nó không ham mê nữ sắc, nay lại vừa trúng Giải Nguyên, làm sao có thể làm ra chuyện như thế? Chắc chắn có kẻ ghen ghét muốn bôi nhọ nhị phòng!" Nói rồi, ánh mắt Vân Thị lướt qua Yên Chi và Tạ Minh Thăng, ngụ ý rõ ràng.
Tạ Minh Thăng nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, vì những lời này đã đâm trúng nỗi lòng ghen ghét của hắn. Từ lâu hắn đã canh cánh trong lòng chuyện Tạ Thanh Trắc có tương lai sáng lạn, lại càng tức tối khi thấy Yên Chi bị hắn nhúng chàm. Giờ đây, lời Vân Thị càng làm cho hắn thêm phẫn uất.
Mẫu thân của Tạ Minh Thăng, Tiêu thị, xuất thân từ gia đình danh giá, nghe những lời bóng gió kia cũng không tỏ ra phản ứng gì, chỉ nhẹ nhàng trách mắng: "Chỉ là một Giải Nguyên nho nhỏ, xưa nay Tạ Gia đã có nhiều Trạng Nguyên mà cũng chẳng khoe khoang như vậy. Nay lại làm cho người ta cười chê, đúng là mí mắt nông cạn."
Những lời của Tiêu thị như nhát dao cứa vào lòng Tạ Thanh Trắc, khiến hắn trở nên như một kẻ chẳng có tài cán, chỉ biết đùa bỡn nha hoàn. Lời nói của bà nhẹ nhàng nhưng lại đánh trúng vào lòng tự trọng của nhị phòng, khiến ai nấy đều bối rối.
Vân Thị, không hiểu rõ ý tứ của Tiêu thị, vẫn cố tranh cãi: "Còn khó mà nói chắc được, dù thanh tâm quả dục đến đâu, cũng không chịu nổi mấy ả nha hoàn trơ trẽn tìm cách quyến rũ. Ai dạy chúng cái gan lớn như vậy?" Rồi bà quay sang trừng mắt nhìn Yên Chi, hận không thể xé xác nàng.
Không khí trong từ đường một lần nữa lại trở nên căng thẳng, đại phòng và nhị phòng bắt đầu cãi cọ không ngừng, chẳng khác nào trận chiến lớn đang dần hình thành.
Lão thái gia thấy tình hình càng lúc càng tồi tệ, liền nổi giận đập mạnh cây gậy xuống đất, nghiêm nghị quát lớn: "Đủ rồi, tất cả im miệng cho ta!" Tiếng đập mạnh khiến gậy chống nứt ra, bọn người xung quanh lập tức nín thở, không dám thốt thêm lời nào.
Không gian trong từ đường nhanh chóng trở lại yên tĩnh như lúc ban đầu, cứ như những màn kịch vừa diễn ra chưa từng tồn tại.
Tạ Thanh Trắc thấy tình thế đã ổn, mới từ từ ngẩng đầu, bình thản nói: "Tôn nhi vì say rượu vô độ mà phạm sai lầm, xin cam chịu phạt. Còn lại, nếu đại phòng có yêu cầu gì, tôn nhi nguyện chịu hoàn toàn trách nhiệm."
Yên Chi nghe những lời này, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. "Say rượu vô độ?"
Nàng thầm nghĩ, hắn rõ ràng rất tỉnh táo khi làm những chuyện kia, làm sao có thể đổ lỗi cho rượu? Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy ngượng ngùng và phẫn uất, cúi gằm mặt xuống, không dám liếc nhìn hắn thêm lần nào nữa.