Quyển 2 tên gốc là Nhị Thế Hạ Hiên Vũ tựa Việt “Mưa rơi xuống mái hiên” nhưng sau khi mình đọc hết thế giới 2 thì đổi tên lại nhé cả nhà😁
~~~~~~~~~
Yên Chi càng giãy dụa, hắn càng siết chặt, mãi cho đến khi nàng không thể thở nổi, hắn mới dần buông tay, môi cũng chầm chậm rời khỏi nàng, chỉ chống trán mình vào trán nàng, lặng lẽ bình ổn hơi thở. Hơi thở nóng bỏng của hắn làm nàng khó chịu, lòng bàn tay nàng đặt trên ngực hắn, cố gắng đẩy hắn ra.
Tạ Thanh Trắc thuận theo lực đạo của nàng, lùi lại đôi chút, khoảng cách giữa họ chỉ vừa đủ, ánh mắt hắn nhìn nàng như ngấm đầy sương, đôi môi vì hơi rượu mà càng thêm hồng hào, lấp lánh như ánh nước.
Hắn có, nàng đương nhiên cũng có.
Khi Yên Chi vừa ổn định hơi thở, hắn lại cúi người, hé mở môi mỏng, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi non mềm của nàng, từ tốn hút lấy, như muốn nuốt trọn hương vị của rượu trái cây trên môi nàng.
Đầu lưỡi hắn thoáng liếm qua bờ môi, khiến nàng giật mình như bị điện giật, toàn thân run rẩy. Vừa mới bình ổn, hơi thở của nàng lại trở nên rối loạn, lông mày nhíu chặt, cố xoay đầu tránh khỏi hắn. Trong đầu tuy trống rỗng, nhưng ý thức vẫn còn chút tỉnh táo, nàng nghĩ đến hắn là đệ tử của mình, mà nàng lại bị hắn khiêu khích đến mềm nhũn cả người. Cảnh tượng này khiến nàng vô cùng khó xử.
Hắn không nhớ quá khứ, cũng không bận tâm đến lễ nghĩa, nhưng nàng thì nhớ rõ. Quan hệ phu tử và đệ tử vốn không thể như vậy. Nàng chỉ nghĩ đến chuyện này đã thấy lòng mình ngổn ngang, đầy xấu hổ và tự trách. Thân thể nàng bị hắn làm cho đắm chìm, điều này càng khiến nàng thêm nhục nhã.
Môi nàng khẽ mở, giọng đứt quãng: “Đừng... đừng đến nữa...”
Tạ Thanh Trắc nhìn nàng, trong mắt dường như ẩn chứa ý vị không rõ. Tuy không còn siết chặt lấy nàng, nhưng tay vẫn chầm chậm buông ra, tạo khoảng cách.
Khi hắn vừa thả lỏng tay, Yên Chi lập tức mất điểm tựa, suýt nữa ngã xuống. Nàng dựa vào cửa, trượt xuống mới có thể đứng vững. Đến lúc này, nàng mới nhận ra nãy giờ mình dựa vào vòng tay hắn mà không hề hay biết.
Sự thật này khiến nàng càng thêm bối rối. Làm sao một người làm phu tử như nàng, lại vì một chút thân mật của đệ tử mà ra nông nỗi này, thật sự quá mức xấu hổ!
Tạ Thanh thấy nàng đứng không vững, bèn vươn tay ôm nàng vào ngực. Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên vành tai mềm mại của nàng, giọng nói như thấm qua men rượu, mang theo vài phần trêu chọc: “Sao lại đứng không vững thế?”
Câu nói của hắn khiến tất cả giác quan của nàng như bị khuếch đại. Giọng nói trầm thấp khàn khàn, hơi thở nồng nàn mùi rượu phả lên mặt nàng, quấn lấy từng nhịp hô hấp. Yên Chi cảm thấy toàn thân run rẩy, vội vàng ngăn hắn: “Đừng nói nữa!”
Tạ Thanh Trắc nhìn nàng một lát, ánh mắt như đang quan sát tỉ mỉ, quá mức nóng bỏng khiến nàng càng không chịu nổi.
Nàng thực sự không hiểu, vì sao hắn lại hành xử như vậy. Trước đây, chẳng qua chỉ là nắm tay diễn trò, sao bây giờ lại trở nên như thế…
Trong lúc nàng còn đang nghi hoặc, lý trí trở lại, thoáng suy nghĩ phải tìm cách thoát thân, không thể tiếp tục dính dáng vào hắn.
Yên Chi khẽ nhấc tay, mang theo ba phần cương nghị, đặt lên cánh tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa ý cảnh báo: “Nhị công tử, ngài say rượu rồi nhận nhầm người. Nô tỳ sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra...”
Chưa để nàng nói hết, Tạ Thanh Trắc đã ngắt lời, giọng điệu mang theo vài phần ngả ngớn: "Ngươi nếu coi như chuyện này chưa xảy ra, chẳng phải là đang ngầm ám chỉ ta nên tiến thêm một bước sao?"
Hắn ép nàng vào sát ván cửa, cúi sát xuống với ánh mắt đầy ý tứ sâu xa: “Miệng thì chối từ, nhưng thân thể lại chẳng hề phản kháng. Thật khéo léo.”
Yên Chi nghe lời hắn nói mà lông mày giật mạnh, vội đè tay hắn lại, tựa vào ván cửa, cố gắng nhìn hắn một cách nghiêm nghị: "Đại phòng cũng biết ta đang ở đây, công tử vẫn nên nghĩ kỹ cho mình, giữ gìn thể diện!"
Nàng ngừng một chút, giọng nói sắc bén, ẩn chứa uy hiếp: “Nô tỳ đã đến đây quá lâu, nếu không trở về, sẽ khó mà tránh được trách phạt.”
Nghe vậy, ánh mắt Tạ Thanh thoáng lạnh lùng, nhìn nàng hồi lâu, dường như hiểu ra mối nguy hiểm. Hắn dần buông lỏng nàng ra, nhưng trước khi rời khỏi, tay hắn nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm cài trên tóc nàng, ném về phía căn phòng. Chiếc trâm xuyên qua rèm châu, tạo ra tiếng va đập thanh thoát rồi rơi xuống sàn.
Yên Chi nhìn chiếc trâm rơi xuống, lòng bỗng ngập tràn cảm xúc khó tả. Nàng nhớ trước đây, chính nàng cũng từng làm điều tương tự, ném bỏ chiếc trâm trước mặt hắn. Ngay, khi hắn trả lại cử chỉ đó, trái tim nàng lại dậy sóng.
Không biết khi đó tâm trạng hắn như nào? Là người làm phu tử, nàng lại bị chính đệ tử của mình quấy nhiễu đến mức này.
Yên Chi chậm rãi đứng thẳng người, mắt nhìn chiếc trâm không rời, lẩm bẩm: “Công tử, đây là ý gì?”
Tạ Thanh quay đầu nhìn nàng một cái, giọng điệu thờ ơ: "Chỉ là không vừa mắt thôi." Nói xong, hắn thong thả rời đi.
Khi vươn tay vén rèm, hắn quay đầu lại, ánh mắt đầy ẩn ý sâu xa: “Nếu ngươi không nỡ, có thể nhặt lại, nhưng chỉ sợ ngươi không thể đi.”
Nói xong, hắn không nhìn nàng thêm, tay cầm bầu rượu, chậm rãi bước vào căn phòng.
Lời hắn vang trong tai Yên Chi như nhát dao cứa vào lòng. Nàng cảm thấy đôi chân mình mềm nhũn, đây thật sự là cảnh mà nàng không dám nghĩ tới. Trong lòng nàng ngổn ngang, đầy tự trách và hổ thẹn.
Nhưng nếu bây giờ không nhặt chiếc trâm lên, thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Với tính cách hiện tại của hắn, không chừng chiếc trâm sẽ bị ném xuống hồ. Hắn có thể không nhớ rõ chuyện trước đây, nhưng nàng thì nhớ.
Cảnh tượng lúc chết hắn vẫn nắm chặt lấy trâm cài vẫn còn rõ ràng trước mắt, vậy sao nàng có thể nỡ .…
Cái gì cũng có thể bỏ, nhưng chiếc trâm này thì không!
Yên Chi vén rèm bước vào trong, nhìn thấy Tạ Thanh đang đứng trước bàn, quay lưng về phía nàng, tay đặt bầu rượu lên bàn. Nàng khẽ thở phào, cảm thấy chút an tâm khi hắn không nhìn về phía mình. Nhanh chóng cúi người nhặt chiếc trâm rơi trên sàn, nhưng vừa mới đứng thẳng lên, một cơn choáng váng mãnh liệt ập tới, suýt chút nữa khiến nàng ngã quỵ. Yên Chi vội đưa tay lên trán, cố ổn định cơ thể.
Cảm giác này quá quen thuộc, nàng ngẩng đầu nhìn Tạ Thanh, ánh mắt đầy kinh ngạc và hoài nghi.
Hắn từ khi nào đã xoay người, tựa vào bàn, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, không hề giấu giếm sự chế giễu và đắc ý.
Thấy ánh mắt hắn đầy ý vị, Yên Chi chỉ càng thêm bối rối. Hắn nhìn nàng một lát, rồi giả bộ suy tư, châm chọc: “Sao còn chưa đi?”
Yên Chi cố nén cơn choáng, không dám đáp lời, vội vàng cúi đầu, định cất bước rời khỏi, nhưng chưa kịp đi xa, cơn chóng mặt lại ập đến, trời đất như xoay vần. Nàng vội vàng đưa tay níu lấy rèm châu, nhưng không có chút tác dụng nào. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã ngã xuống sàn, kéo theo cả rèm châu rơi xuống, hạt châu lăn khắp mặt đất.
Yên Chi ngã trên mặt đất, thân thể nóng bừng, cảm giác khác thường từ bên trong lan ra khắp người. Nàng không thể nào áp chế được cảm giác này.
Tạ Thanh đứng từ xa nhìn nàng giãy giụa một lúc, ánh mắt càng trở nên trầm lắng, khó lường. Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi bước tới, đứng bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống, khóe miệng khẽ nhếch lên, thần sắc lạnh lùng.
Yên Chi càng bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm, càng thêm khó chịu. Một tiếng rên nhỏ bất giác phát ra, nàng xấu hổ đến nỗi muốn chôn mình xuống đất, vội đưa tay lên che miệng. Trong đôi mắt nàng, nỗi nhục nhã như tràn ra, không thể kìm nén được.
Tạ Thanh cúi người ngồi bên cạnh, tay chống xuống sàn, nhìn nàng chăm chú, giọng nói đầy ẩn ý: “Bí rượu trong cung này ngươi thấy thế nào? Có đoán được đây là rượu gì không?”
Yên Chi thở hổn hển, cơ thể không thể kìm chế được cảm giác khó chịu đang dâng trào. Nàng không cần đoán cũng biết đây không phải loại rượu bình thường. Với tình cảnh hiện tại, còn cần phải đoán sao?
~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Đan Thanh Thủ: "Không thấy gì hết...... Không thấy gì”
Lời từ editor: tiếp nối truyện bằng 1 chương nước lèo nè cả nhà, không đảm bảo edit hay như người cũ nhưng tui sẽ ráng nhé, hehe😁