3.
Ngày thứ hai sau khi đồng ý với Tống Ngộ, tôi hối hận.
Rõ ràng đã nói với bạn thân sẽ cùng độc thân từ khi trong bụng mẹ đến cuối đời mà sao lại mơ mơ màng màng yêu đương rồi?
Không được không được, phải gọi điện cho Tống Ngộ nói chuyện rõ ràng mới được.
Tôi xoay người lục tìm điện thoại trên giường, nhưng vừa mở khung chat tôi đã chần chừ.
Vẫn chưa được sờ cơ ngực của Tống Ngộ đâu.
Hơn nữa eo của anh cũng rất hút mắt, mông cũng cong nữa.
Tôi cầm điện thoại nằm lì trên giường, làm thế nào cũng không ra quyết định được.
Lúc tôi đang rầu rĩ, Tống Ngộ đã gọi điện đến, tôi không thể cúp máy, cuối cùng chỉ có thể lấy hết can đảm nhận máy.
“Đàn anh, em có chuyện muốn nói với anh…”
“Ừm?”
Tống Ngộ cười một tiếng: “Trùng hợp vậy sao, anh cũng có chuyện muốn nói với em.”
Tôi gãi đầu, hiếu kỳ nói: “Chuyện gì vậy?”
Tống Ngộ không nói luôn trong điện thoại mà hỏi tôi bây giờ có thể ra ngoài một chuyến hay không, anh đang ở bên dưới chờ tôi: “Không cần vội, sửa soạn xong rồi xuống, anh có mang bữa sáng cho em.”
Tôi nhìn đồng hồ, đã chín giờ, cuối tuần được nghỉ nên tôi mới nằm ỳ đến tận bây giờ.
Tôi nhanh chóng rời giường, dùng tốc độ nhanh nhất để sửa soạn, vội vàng chạy xuống dưới gặp Tống Ngộ. Lúc này tôi cảm thấy vô cùng may mắn vì đã nghỉ hè, phần lớn sinh viên trong trường đều đã nghỉ, không còn quá nhiều người ở lại.
Hết cách rồi, tôi thật sự không muốn để người khác biết khúc nghiệt duyên này giữa tôi và anh.
Tống Ngộ đưa túi tài liệu và bữa sáng cho tôi, sau đó xoa tóc tôi: “Lúc đầu muốn ăn sáng với em, nhưng em cũng không muốn quan hệ của chúng ta, anh vẫn nên chờ thêm một thời gian nữa thì hơn.”
Nói xong anh dường như nhớ đến chuyện gì đó mà hỏi tôi: “Đúng rồi, em muốn nói gì?”
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Vừa nhận đồ ăn sáng của người ta đã nói chia tay, như vậy cũng quá tồi rồi, tôi không làm được.
Tôi lắc đầu, lúng túng nói: “Không có gì, không có gì.”
Tống Ngộ nhìn tôi một cái thật sâu, cũng không tiếp tục hỏi mà lại hỏi lịch trình ngày mai của tôi: “Anh muốn làm một bữa cơm để bày tỏ tấm lòng của mình, Miên Miên đồng ý cho anh cơ hội không?”
Tôi cười khan: “Đàn anh bình thường đều phải nghiên cứu khoa học, chắc là rất bận rộn.”
“Có một chút.”
Tống Ngộ gật nhẹ đầu, sau đó lập tức nói: “Nhưng thời gian yêu đương với em vẫn phải có.”
Ánh mắt tôi né tránh, không dám lên tiếng.
Thật sự không biết nên từ chối như thế nào, hơn nữa tôi vẫn đang nhớ thương tiếp xúc với anh, cũng không phải rất muốn từ chối… Ăn cơm của người ta, lại còn sờ cả cơ ngực của người ta nữa, tôi đúng là người đáng ghét.
Mang tâm trạng vừa áy náy vừa mong đợi, tôi mang theo hai chiếc túi lên kí túc.
Hút một ngụm sữa đậu nành, tôi thuận tay mở túi tài liệu, sau khi mở ra, một xấp kiểm tra sức khỏe dày cộp xuất hiện trước mắt.
Tôi lật từng tờ một, kiểm tra HIV, kiểm tra HPV, kiểm tra gan, bệnh di truyền… Lớn thì ung thư, nhỏ thì m//áu, có thể Tống Ngộ không bỏ qua một thứ nào.
Nhìn thời gian kiểm tra, là hai ngày trước khi anh tỏ tình với tôi.
Tình yêu của Tống Ngộ thật trong trẻo.
Sờ lên phần ngực bằng phẳng của mình, lương tâm tôi càng đau đớn hơn, thân là một người con gái Trung Quốc vô cùng có đạo đức, chuyện bội tình bạc nghĩa này thần thiếp không làm được!
Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng thấy ch//ết không sờn lấy điện thoại ra.
Xin lỗi Khuê Khuê.
Cậu cũng biết mà, mình thật sự không thể chống cự được những người đàn ông có cơ ngực lớn!