10.
Sau khi bị cậu nhỏ tóm được, chuyện tình của tôi và Tống Ngộ cũng xem như ra khỏi ánh sáng, cuối cùng cũng có thể công khai.
Tôi bắt đầu quang minh chính đại chạy đến nhà anh, không còn tránh né như trước.
Tống Ngộ luôn nói tôi chỉ thích cơ thể anh, không yêu anh.
Để tôi nói, tôi bị oan mà.
Tình cảm của tôi đối với Tống Ngộ như đi vệ sinh phải kéo quần xuống vậy, chỉ có tôi mới biết ~
Cùng lúc đó, Đỗ Mộ Diêu cũng vội vàng, ngày nào cũng ôm điện thoại nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng còn để lộ một nụ cười thâm sâu.
Không lâu sau đó, cô ấy nói mình đã yêu đương.
Tôi vô cùng tò mò rốt cuộc là người đàn ông như thế nào mới xứng với cô ấy, nhưng cô ấy nói bạn trai cô ấy rất ngại, đợi anh ấy chuẩn bị xong tâm lí sẽ mời chúng tôi ăn cơm.
Ngại?
Tôi không khỏi cảm thán: “Hóa ra em lại giỏi như vậy.”
Đỗ Mộ Diêu cười xấu xa ôm lấy bả vai tôi: “Em không phải vẫn rất giỏi sao?”
Tôi thề, tôi chỉ đơn thuần là chúc phúc cô ấy thôi…
Nếu như tôi không phát hiện ra bạn trai ngại ngùng của cô ấy là cậu nhỏ nhà mình.
Khoảng hai tuần sau, kịch bản thanh xuân vườn trường như phim thần tượng lại lần nữa tái diễn.
Chỉ là nhân vật chính đã được thay đổi, người bị bắt cũng đã đổi thành cậu nhỏ.
Lúc này tôi đã có thể lý giải được tâm trạng của cậu nhỏ khi thấy mình và Tống Ngộ.
“Ô Thành Mộc ơi là Ô Thành Mộc.”
Khó khăn lắm mới túm cậu nhỏ lại được, tôi như tầng lớp nông dân thành công xoay người, cũng dạy dỗ cậu nhỏ một lần: “…Diêu Diêu nhỏ tuổi không hiểu chuyện, cậu lớn hơn em ấy những sáu tuổi, sao cậu không hiểu chuyện chút nào vậy?”
“Cậu nhìn số tuổi xem, vậy mà cậu cũng xuống tay được sao?”
Tôi nhìn cậu nhỏ, trong mắt đều là sự đau lòng: “Ô Thành Mộc… cậu khiến con cảm thấy buồn nôn!”
“Ô Miên Miên.”
Cậu nhỏ ngẩng đầu, ánh mắt nguy hiểm: “Con có tin bây giờ cậu lập tức gọi điện cho mẹ con và bà ngoại con không?”
???
Sụp đổ.
Tôi cúi đầu bĩu môi, dưới thế lực áp bức của quân địch, không thể không gọi Đỗ Diêu Mộ một tiếng “mợ nhỏ”.
Đỗ Diêu Mộ ơi một tiếng, cong mắt cười xoa đầu tôi.
Đáng ghét, đáng ghét!
Mặt tôi đỏ bừng vì tức giận.
Sao Đỗ Diêu Mộ có thể đứng về bên người khác mà giúp người ta bắt nạt tôi thế chứ!
11.
Người nào đó lúc trước còn nói tôi vô dụng nhưng rõ ràng bản thân mới là não yêu đương.
Vì không muốn yêu xa, cậu nhỏ quyết tâm từ chức, đến thành phố B ăn máng khác.
Từ nhỏ cậu nhỏ đã quản trời quản đất, quản tôi cởi quần hay đánh rắm, cho nên từ khi cậu nhỏ đến thành phố B, cuộc sống của tôi trở nên vô cùng khó chịu.
Lại thêm “mợ nhỏ”, không gian sinh tồn của tôi càng bị thu hẹp hơn.
Chỉ có ở chỗ Tống Ngộ tôi mới có thể thở dốc.
Giống như vậy giờ.
Anh đang chạy bộ, còn tôi nằm dài trên sofa ăn gà rán đọc manga.
Khó khăn lắm mới có được một ngày thư giãn!
Tôi tắt ipad, ngồi dậy vươn vai, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn hoàn hảo.
Dáng người hoàn mỹ.
Phát hiện được ánh mắt của tôi, tốc độ chạy bộ của Tống Ngộ chậm dần, anh xoay người lại, dịu dàng cười, thành khẩn mời gọi: “Muốn chạm vào không? Miên Miên?”
[Hết]