1.

Ông trời ơi, đời này tôi chưa từng xấu hổ như vậy!

Buổi sáng vừa phát hiện mình lật xe, buổi chiều đã bị đàn anh túm ra điền bảng, trong lòng tôi sụp đổ.

Sau khi nơm nớp lo sợ điều xong bảng, tôi nâng chân muốn chạy trốn.

“Miên Miên.”

Giọng nói tỉnh táo trầm ổn của Tống Ngộ vang lên sau lưng, người tôi cứng đờ, đứng yên tại chỗ.

Tôi cười ha ha hai tiếng rồi quay người lại, vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “Đàn anh… nếu em nói tối qua là em trượt tay thì anh có tin không?”

“Chuyện đó nói sau đi.”

Tống Ngộ nhìn đồng hồ, đóng máy tính lại: “Đi thôi, tìm chỗ khác nói chuyện.”

Đây là muốn tính sổ.

Nhớ đến lịch sử trò chuyện không thể nào thu hồi, tôi vô cùng tuyệt vọng, lòng như tro nguội lên xe Tống Ngộ.

Trên đường tôi yên lặng như gà, Tống Ngộ cũng không nói chuyện.

Anh vốn là người ít nói, lúc mặt không cảm xúc nhìn rất nghiêm túc, cho nên tôi luôn có dự cảm tai họa sắp xảy ra.

Mười phút sau, xe dừng lại.

Tôi run rẩy xuống xe, đi theo Tống Ngộ vào một cửa hàng đồ ngọt, tìm một nơi yên ắng trong góc vắng ngồi xuống.

Thấp thỏm, bất an.

Không phải là Tống Ngộ sẽ nói cho cậu tôi đấy chứ, hu hu hu.

Hai người họ quen biết nhau như vậy, cậu nhỏ tôi lại là người thích buôn chuyện, cậu ấy mà biết thì chẳng khác nào cả nhà đều biết, như vậy thanh danh cả đời này của tôi sẽ bị hủy hoại…

Hu hu hu!

Hu hu hu hu hu hu hu!

Ánh mắt tôi hoảng sợ, tôi điên cuồng lắc đầu, không nhịn được mà khóc lóc với Tống Ngộ: “Đàn anh, hu hu hu, em sai rồi, em thật sự sai rồi, anh ngàn vạn lần đừng có nói cho cậu nhỏ của em, hu hu ~”

“Chuyện này lát nữa rồi nói.”

Tống Ngộ vẫn nói như cũ, vẻ mặt bình tĩnh đẩy bánh nho ngàn lớp đến trước mặt tôi: “…Lần trước thấy em đăng bài trên vòng bạn bè nói muốn ăn cái này, ăn thử đi?”

???

Bây giờ là lúc ăn bánh ngàn lớp sao?

“Đừng có lát nữa rồi nói nữa đàn anh.” Tôi cầu xin: “Thật đó, anh tin em đi, tối hôm qua em thật sự trượt tay mà, em không phải là muốn gửi cho anh đâu hu hu hu.”

Đưa đầu ra cũng là đ//ao mà rụt về cũng có đ//ao, không bằng tự mình tự giác thì hơn.

Nhưng rõ ràng trọng điểm của Tống Ngộ không phải chuyện này.

So với việc tôi gửi nhầm tin nhắn, anh càng muốn nói đến chuyện chiều qua hơn, ví dụ như, tại sao tôi lại cảm thấy tôi và anh ấy không hợp nhau.

“…Là vì anh lớn hơn em năm tuổi sao? Hay vì tính anh quá trầm à? Miên Miên, anh hi vọng sẽ nhận được một nguyên nhân chính xác chứ không phải một câu nói không thích hợp mơ hồ.”

Tống Ngộ nghiêm túc nhìn tôi, khuôn mặt tuấn tú vô cùng nghiêm trang: “Như em thấy, anh là một người cố chấp, anh không hy vọng mối tình đầu của mình chấm dứt trong sự mơ hồ.”

Tống Ngộ là người thuộc phái hành động, gặp vấn đề sẽ lập tức nghĩ cách giải quyết.

Anh là một người vô cùng nghiêm túc và tài giỏi.

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu đương với người như anh, hơn nữa vì quan hệ với cậu nhỏ nhà tôi nên tôi vẫn luôn xem anh là người lớn trong nhà…

Tôi vặn ngón tay, làu bàu một lúc lâu.

Tống Ngộ cũng không gấp, kiên nhẫn chờ tôi trả lời.

Ánh mắt của anh quá thẳng thắn, đối với một thiếu nữ trẻ tuổi ngây thơ như tôi mà nói, đây là một áp lực không nhỏ.

Cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của mình lên, ngập ngừng nói: “Đàn anh, em cảm thấy chúng ta ở bên nhau là đi trái lại với đạo đức xã hội…”

Lời còn lại bị tôi nuốt vào bụng.

Động tác cởi áo khoác của Tống Ngộ dừng lại, anh sắn ống tay áo lên để lộ cánh tay rắn chắc, vẻ mặt tự nhiên nhìn về phía tôi: “Ừm? Em nói tiếp đi.”

Tôi nuốt nước miếng, nhớ lại video anh gửi.

Nói thế nào nhỉ, các đồng chí ơi, thật sự rất lớn đó, so với anh trai cơ bắp tôi lướt thấy tối qua còn lớn hơn nhiều.

Nhất là lúc khoanh tay.

Tôi xấu hổ trầm mặc.

Đáng ghét, đáng ghét!

Sao lúc trước không phát hiện ra dáng người Tống Ngộ tốt như vậy chứ? Đều do ngày thường anh mặc quá bảo thủ, nếu không thì sao tôi lại chịu được sự quyến rũ này!

Nhìn thoáng qua một cái nữa, ánh mắt tôi không thể rời đi được.

Một khoảng thời gian yên tĩnh, Tống Ngộ đột nhiên cười khẽ một tiếng, tôi lập tức tỉnh táo lại, sau đó chỉ nghe thấy anh gọi “Miên Miên”.

Ánh mắt anh chăm chú, khẳng định nói: “Xem ra em rất thích nhìn cơ thể anh.”

Tôi: “???”

Em không phải, em không có, anh đừng có nói lung tung!

Nhưng sự thật thắng biện hộ, trước mặt Tống Ngộ, tôi căn bản không dám làm loạn, dù sao ánh mắt tôi vừa nhìn anh đúng là không trong sáng cho lắm.

“Đàn anh, em chỉ nhìn xem mà thôi.”

Hối hận, xấu hổ.

Tôi từ từ cúi thấp đầu, đưa tay che kín mặt: “Hu hu, sau này em không nhìn tiếp nữa.”

“Không sao.”

Tống Ngộ rất rộng lượng, vẻ mặt bình tĩnh: “Không thích con người anh thì thích cơ thể anh cũng rất tốt.”

Tôi: “Ánh mắt chấn kinh.jpg”

Đây thật sự là đàn anh Tống kiệm lời ít nói, say mê học hành, một người thành thật kia của tôi sao?

Tôi ngây người.

Tống Ngộ, anh có muốn nghe lại bản thân vừa nói gì không.

2.

Tống Ngộ đúng là một người rất cố chấp.

Không chỉ như vậy, anh còn là một người giỏi giải quyết vấn đề.

Khi hiểu được nguyên nhân tôi uyển chuyển từ chối mình, là vì tôi xem anh như người lớn trong nhà giống cậu nhỏ nhà mình, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho cậu nhỏ nói tuyệt giao.

Cậu nhỏ ở đầu dây bên kia tan biến trong cơn gió, tôi ở bên này thì trợn mắt há mồm nhìn.

Biết nói sao giờ?

Tống Ngộ đúng là giải quyết tận gốc vấn đề.

Nhưng dù vậy, tôi cũng thể vi phạm lương tâm của mình để đồng ý anh.

“Thật sự không được sao? Miên Miên…”

Tống Ngộ không từ bỏ, lại lần nữa nghiêm túc nói: “…Anh cũng không nhất định cưỡng cầu em đi thích tâm hồn của anh, nhưng ít ra anh mong em cũng cho cơ thể anh một cơ hội.”

Tôi nghe mấy lời xấu xa này mà đỏ mặt đến tận mang tai, hận không thể chui xuống dưới gầm bàn.

Nói thật, nếu đối diện là người khác tôi đã sớm báo cảnh sát rồi.

Cũng là vì Tống Ngộ nên tôi mới tin anh chỉ đang chân thành nói ra ưu điểm của mình, không phải quấy rối tình dục.

Ánh mắt tôi né tránh, lắp bắp nói: “Đàn anh, anh đừng như vậy, hai chúng ta thật sự không thích hợp…”

Vừa dứt lời, cúc áo trước ngực Tống Ngộ đột nhiên kéo căng, một khe rãnh mập mờ cứ như vậy đập vào mắt tôi, hình ảnh lập tức trở nên vô cùng ướt át.

Tống Ngộ vội vàng cài cúc áo lại, vừa định xin lỗi, ngẩng đầu lên đã thấy tôi nhìn chằm chằm nốt ruồi nhỏ gợi cảm trước ngực anh, lại còn vô thức nuốt nước bọt.

Anh cười cười, tay vừa nâng lên được mấy giây lại đặt xuống.

Tôi lập tức tỉnh táo lại.

Xong rồi, lần này tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Đàn anh…”

Tôi yếu ớt gọi anh một tiếng, ngập ngừng nói: “Em nói em không cố ý nhìn về phía đó thì anh có tin không?”

“Không sao đâu Miên Miên.”

Tống Ngộ rất thấu hiểu, anh tốt bụng an ủi tôi: “Con người thấy thứ mình thích rất dễ cầm lòng, không chỉ có em mà anh cũng như vậy.”

Lời này của anh không thể nói là không uyển chuyển nhưng tôi nghe xong lại cảm thấy rất không ổn.

Cái gì gọi là “thứ mình thích” chứ?

Ô Miên Miên tôi lại là người phụ nữ thèm khát cơ thể của người khác sao?

Đúng, tôi là người như vậy.

Tôi không chỉ thích đàn ông mà phụ nữ cũng thích, giống như Tứ gia không ở bên cạnh Hoàn Hoàn, cùng hưởng ân huệ.

Nhưng hiện thực đau đớn đã đánh tôi rất mạnh.

Đừng nói là thèm khát cơ thể của người khác, ngay cả tay của trai xinh gái đẹp tôi cũng chưa được sờ qua.

Tống Ngộ vô cùng thành khẩn mời tôi kiểm tra cơ ngực lớn của mình, đáng xấu hổ là tôi dao động, vì anh nói với tôi đây chỉ là kiểm tra, không phải là ép mua ép bán.

Có người phụ nữ nào chịu được việc này không? Tôi rõ ràng là khuất phục!

Tôi dùng tay che mặt mình lại, nhích đến chỗ Tống Ngộ như trộm, cách quần áo sờ soạng một chút.

Nhưng Tống Ngộ lại bất ngờ trở nên rất keo kiệt.

Vừa sờ xong anh đã nghiêng người che ngực.

Tốc độ rất nhanh, tôi không kịp phản ứng, vẫn còn duy trì tư thế cũ, cánh tay cứng đờ dừng giữa không trung.

Không phải chứ, anh có ý gì vậy?

Vẻ mặt tôi vô cùng thắc mắc, tôi nhìn Tống Ngộ dò hỏi.

Tống Ngộ dịu dàng cười, ánh mắt lấp lánh: “Là anh nghĩ không chu toàn, xúc cảm cách quần áo không tốt…”

Khẩu vị của tôi lập tức bị kích thích, ranh giới đạo đức cuối cùng cũng bị hạ xuống mức thấp nhất, phẩm chất lễ nghĩa gì đó bị ném hết ra sau đầu…

Tống Ngộ, anh, anh ấy không phải sẽ cởi đồ ra để tôi sờ đấy chứ?

Tôi vẫn nên đồng ý, hay vẫn nên đồng ý đây?

Có lẽ ánh mắt của tôi quá thẳng thắn, Tống Ngộ tốt bụng nhắc nhở tôi: “Miên Miên, cửa hàng đồ ngọt là nơi công cộng.”

Sau mấy giây sửng sốt, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Tôi điên cuồng lắc đầu, không lựa lời nói: “Không phải, đàn anh anh đừng hiểu lầm, em tuyệt đối, tuyệt đối không có ý muốn anh cởi đồ ở đây đâu!”

Tống Ngộ nghe lời gật đầu: “Ừm, anh cũng không có.”

Cuộc trò chuyện này còn có thể tiếp tục được không vậy?

Mặt mũi cả đời tôi đều bị mất hết vào hôm nay rồi!

Nhưng Tống Ngộ vẫn không chịu buông tha tôi, anh cài cúc áo somi lại, sau khi càng khiến đường cong trước ngực trở nên rõ ràng hơn, anh lặng lẽ xích lại gần tôi, lời nói ra vô cùng quyến rũ: “Sờ không có quần áo, xúc cảm chắc chắn sẽ tốt hơn… Miên Miên, em muốn thử một lần không?”

Giờ phút này, nơ ron thần kinh trong đầu tôi đều đang kêu gào: “Nam thần, đừng quyến rũ em!”

Tôi đã đọc thuộc Lý Thiệu rồi đấy!

Nhưng tôi cũng không dám, dù sao bản thân tôi thật sự bị quyến rũ.

Nhìn được sự dao động của tôi, Tống Ngộ tiếp tục hướng dẫn từng bước: “Miên Miên, em thật sự không muốn thử một lần sao?”

Thật sự không muốn thử một lần sao…

Muốn thử một lần sao…

Muốn thử sao…

Ôi…

Câu hỏi từ sâu trong tâm hồn khiến tôi đau khổ che mắt lại, sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng xấu hổ thừa nhận sự bẩn thỉu của mình…

“Hu hu hu, em muốn.”

Có thể có cơ thể hoàn hảo thế này không phải chuyện đơn giản.

Dù sau Ô Miên Miên tôi bây giờ cũng là quả phụ Võ Tắc Thiên mất đi Lý Trị rồi!
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play