Bởi vì buổi chiều vừa mới tới, nhân viên lễ tân còn nhớ rõ khuôn mặt trẻ con của cậu học sinh làm thêm kia.
“Tới đây, chị đưa em vào, phải thay quần áo mới có thể đi làm.” Cô gái lễ tân nói xong, để An Vô Dạng đi theo mình: “Lát nữa thay quần áo xong sẽ có người tới dạy em quy tắc.”
An Vô Dạng gật gật đầu: “Dạ, cảm ơn.”
Chị gái lễ tân lại hỏi: “Em cao bao nhiêu?”
An Vô Dạng nói: “Một mét bảy tám.”
Chị gái quay đầu lại nhìn cậu, eo thon chân dài, suy nghĩ nói: “Em gầy như vậy, cho em mặc kích cỡ mét bảy mươi lăm chắc cũng không chênh lệch nhiều.”
Tới văn phòng, trước tiên đăng kí một bộ quần áo.
Kích cỡ một mét bảy mươi lăm đúng thật phù hợp với An Vô Dạng, phác hoạ hình dáng eo và chân của cậu.
Sau đó anh Tuyền cử một người lại đây hướng dẫn cậu quy tắc, làm sao tiếp đón khách hàng, làm sao đẩy mạnh tiêu thụ rượu, không chỉ có một mình cậu là người mới, mà còn có hai người khác nữa.
Xem ra mùa hè là thời gian cao điểm tìm công việc.
“Mấy đứa biết được bao nhiêu loại rượu?” Dẫn dắt bọn họ là một tay già đời, mọi người gọi là anh Huy, phó quản lý bồi rượu nam.
Hai người mới còn lại đều nhận ra được đa số loại rượu trên mặt bàn.
“Đây là rượu Chivas Regal, đây là Dark Rum, đây là… Louis XIII…” Người mới dừng một chút: “Rượu này rất quý.”
Anh Huy toét miệng cười: “Có thể bán được Louis XIII, cậu có biết được trích bao nhiêu tiền hoa hồng không?”
Mấy người mới đều lắc đầu, vểnh tai lên nghe, bao gồm An Vô Dạng đang rất muốn kiếm tiền.
“Bán một chai Louis XIII, trích hoa hồng là 600 tệ (~2,040,000vnđ).” Anh Huy nói: “Câu lạc bộ của chúng ta không thiếu khách hàng có tiền, có thể bán được hay không là dựa vào mồm mép của các cậu, biết chưa?”
Một chai rượu trích hoa hồng sáu trăm tệ?
An Vô Dạng líu lưỡi, vậy chai rượu này bao nhiêu tiền?
Sau đó anh Huy nói gì cậu cũng không chú ý lắng nghe nữa, chỉ nhớ thương Louis XIII.
Một chai 600 tệ, một đêm bán một chai, một tháng sẽ có hai vạn tệ (~68,000,000vnđ)…
Học sinh trước nay chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, trái tim nhỏ bắt đầu tung tăng nhảy nhót.
Một lát sau, anh Huy bắt đầu nói những việc cần chú ý: “Các cậu đều là nam, so với bên bồi rượu nữ sẽ khá hơn nhiều, nhưng mà các cậu phải biết rằng, những người gọi bồi rượu nam đều là gay, bị sờ mó là không thể tránh được, nếu như không chuẩn bị tâm lý tốt thì nhân lúc còn sớm nhanh chóng cút đi, phần tiền lương này các cậu lấy không nổi đâu.”
Nói trắng ra, tiếp thị sản phẩm vốn là bồi rượu, mua vui, không phải nghề nghiệp vẻ vang gì.
Rất nhiều người lựa chọn chấp nhận, hoặc là không hiểu rõ tình huống, tùy tiện tham gia, hoặc là cần dùng tiền gấp.
Dĩ nhiên, cũng có người nghĩ thoáng, rất hưởng thụ công việc này.
Hai người kia và An Vô Dạng đều suy nghĩ một lúc, cậu nghĩ cùng lắm thì không làm nữa, coi tình huống rồi xác định sau.
Lại qua nửa tiếng, đến chín giờ, đã có khách tới câu lạc bộ.
Khách quen thích những nhân viên bồi rượu quen biết hơn, trừ khi muốn tìm cảm giác mới mẻ, mới hỏi một câu có người mới tới hay không.
Anh Tuyền đối xử với An Vô Dạng khá tốt, một số khách khó tính, anh ta không nói anh Huy sắp xếp An Vô Dạng đến bồi rượu.
Nhóm học sinh phiền phức ở điểm này, còn phải cẩn thận quan tâm, khiến cho một người đàn ông cường tráng như anh ta trông giống như một bà mẹ già.
Qua chín giờ, đa số bồi rượu nam đều vào phòng riêng, những người còn lại hoặc là dưa vẹo táo nứt, hoặc là kiểu người như An Vô Dạng, không dám tùy tiện đưa ra.
Khách này thích mượn rượu làm càn, không thích hợp, khách kia thích trêu đùa nhân viên bồi rượu cũng không thích hợp, anh Tuyền vô cùng hối hận khi tuyển em trai nhỏ này vào đây.
Anh Tuyền liếc mắt xem thường, An Vô Dạng vô tội cười đáp trả.
Lúc này, người tiếp khách dẫn một nhóm khách trẻ tuổi tiến vào, rõ ràng là mấy thiếu gia nhà giàu đã lâu không tới, anh Tuyền nhớ rõ năm ngoái hay năm kia gì đó, bọn họ là khách quen nơi này.
“Quản lý Tuyền.” Quý Minh Giác chào hỏi anh ta.
Anh Tuyền tươi cười hớn hở: “Chà, cậu Quý, cậu Trần, còn có cậu Tưởng, khách quý đã lâu không tới.” Nói xong, vừa chuyển mắt đã nhìn thấy phía sau còn có một vị khách, anh ta lập tức thu lại vẻ cợt nhả, cúi người hô: “Anh Hoắc.”
Quý Minh Giác than thở một tiếng: “Đãi ngộ khác biệt quá đi, quản lý Tuyền, sao mấy người chúng tôi đều gọi là cậu, cậu ta thì là anh Hoắc chứ?”
Trần Sơ nói: “Biết rõ còn cố hỏi, đương nhiên là bởi vì chúng ta là khách hàng, Vân Xuyên là cổ đông ở đây.”
Tưởng Thiếu Phi rất phiền bọn họ đấu võ mồm, nói thẳng: “Tìm một phòng riêng yên tĩnh, kêu thêm mấy cô gái đến.”
Anh Tuyền gật đầu: “Vâng, tôi đưa các anh lên trước.”
Bởi vì Hoắc Vân Xuyên đưa lưng về phía An Vô Dạng, đồng thời không nói gì, cho nên chưa nhìn thấy nhau.
Sau khi anh Tuyền dàn xếp xong xuôi, đi xuống dưới ngoắc ngón tay với An Vô Dạng: “Nhóc con, bây giờ có một phòng riêng toàn là khách quý, cậu phải cố gắng biểu hiện cho tốt.”
“Vâng, anh Tuyền.” An Vô Dạng thấp thỏm theo sau, có hơi căng thẳng.
Anh Tuyền dẫn cậu qua phía nhân viên nữ, chọn mấy cô gái xinh đẹp.
“Ai đến vậy? Chơi lớn ghê.” Mấy cô gái kia đứng đầu bảng, không nói rõ ràng nữ quản lý không thả người.
Anh Tuyền nói: “Anh Hoắc và bạn bè.”
Người đó ngẩn người, nhanh chóng dặn dò mấy cô gái: “Phục vụ cho tốt, đừng chỉ lo bán rượu, phục vụ tốt là được rồi.”
An Vô Dạng đứng nghe, trái tim nhỏ bắt đầu run lên.
Thế nên ở giữa mấy chị đẹp kẹp thêm một người, được anh Tuyền đưa tới phòng riêng số 309.
“Em trai nhỏ, học tập một chút.” Các cô gái vào phòng, từng người đi đến ngồi xuống bên cạnh khách hàng, vừa khui rượu vừa trò chuyện.
Trong đó có một cô gái vô cùng xinh đẹp, đi đến bên người Hoắc Vân Xuyên, còn chưa kịp ngồi xuống, người nọ đã đưa tay lên từ chối: “Không cần, cô tự tìm một chỗ ngồi đi.”
Khuôn mặt cô gái lộ vẻ mất mát, ngồi xuống cách đó không xa.
Quý Minh Giác thấy vậy lập tức bật cười: “Vân Xuyên lâu lắm không tới, mấy cô gái nơi này cũng không biết quy tắc của cậu.” Sau đó ánh mắt chợt lóe lên, thấy cạnh cửa còn có một người trông ngốc ngốc… nhân viên phục vụ sao?
“Gì vậy?” Bên cạnh Trần Sơ không có cô gái nào, ngẩng đầu vừa thấy cạnh cửa còn có một người, anh ấy nghĩ quản lý Tuyền không có khả năng chỉ đưa ba cô gái vào.
Sắc mặt An Vô Dạng đã sớm thay đổi, cậu nhìn thấy Hoắc Vân Xuyên, trong lòng chửi thầm một tiếng đậu má, đây là duyên phận gì vậy?
“Đó là ai vậy, lại đây đi.” Trần Sơ thấy người ta lớn lên trắng nõn sạch sẽ, lòng nảy sinh hảo cảm, vẫy tay với cậu.
Hoắc Vân Xuyên nhìn theo tay bạn tốt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, bởi vì tâm tình không tốt nên hai mắt tối lại, lúc này đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên hoảng hốt.
Sau khi đối diện với ánh mắt của tên súc sinh kia, khuôn mặt An Vô Dạng không khỏi đỏ lên, ngón tay nắm lấy hông quần, chân tay luống cuống.
“...”
Con mẹ nó thật sự xấu hổ quá.
“Lại đây.” Hoắc Vân Xuyên mở miệng nói.
Ba người bạn tốt của anh di chuyển tầm mắt, đồng thời nhìn về phía anh: “Vân Xuyên?” Tên này không bị bệnh chứ? Chẳng lẽ bị ép kết hôn đến mức không còn tỉnh táo…
Hay là bọn họ nghe nhầm.
Hoắc Vân Xuyên không có khả năng để cho người khác bồi rượu.
An Vô Dạng muốn xoay người bỏ chạy, nhưng ánh mắt ghét bỏ của anh Tuyền vẫn còn rõ ràng trước mắt cậu, nếu thật sự xoay người đi ra ngoài, không những đắc tội với khách hàng trong phòng mà còn vứt bỏ cả công việc này.
Cân nhắc một lúc, cậu mới đi qua chỗ Hoắc Vân Xuyên, căng thẳng ngồi xuống bên cạnh người đàn ông.
Trên người mặc bộ vest nhỏ vừa vặn, bởi vì động tác ngồi xuống của An Vô Dạng, càng làm hiện ra dáng người quyến rũ của cậu.
Hoắc Vân Xuyên không nhịn được đưa tay ôm lấy eo cậu.
“…”
Biểu cảm của ba người bạn tốt đều là vẻ muốn chửi thề.
Hình ảnh trước mắt thật sự đánh mạnh vào tâm trí người khác.
Tưởng Thiếu Phi lười nhác nói: “Thì ra là thế.”
“Thì ra là thế cái gì cơ?” Quý Minh Giác còn thất thần, ngơ ngác nhìn bạn tốt, anh ấy cầm ly rượu, lười biếng hưởng thụ.
Nhấp một ngụm rượu, nói: “Vân Xuyên thích con trai.”
“Phụt…” Trần Sơ nói: “Mấy người tưởng tượng quá trớn rồi, Vân Xuyên chỉ ôm bồi rượu thôi, đúng không Vân Xuyên?”
Bọn họ cũng biết tâm trạng Hoắc Vân Xuyên không được tốt, muốn thả lỏng một chút cũng là chuyện bình thường.
“Im miệng hết đi.” Hoắc Vân Xuyên dường như không có gì để nói, tay vẫn đặt bên hông chàng trai đã trải qua một đêm với mình, sau khi cảnh cáo bạn tốt, anh nhìn sườn mặt cậu, hỏi: “Làm ở chỗ đây bao lâu rồi?”
An Vô Dạng cảm thấy biểu cảm của mình lúc này chắc chắn rất khó xem, nhưng cậu không khống chế được: “Buổi tối mới đến.”
Tâm trí rối bời.
Hoắc Vân Xuyên gật đầu: “Tên gì?”
An Vô Dạng đối diện với ánh mắt thẳng thắn kia, vội vàng dời đi, nói: “Tên là An Vô Dạng…”
“À.” Quý Minh Giác phát biểu ý kiến: “Tên dễ nghe ghê.” Anh ấy vui vẻ nâng ly uống một ngụm, cũng giống như mấy người còn lại, háo hức nhìn Hoắc Vân Xuyên tán tỉnh.
Nói như thế nào nhỉ, bọn họ cảm thấy còn thú vị hơn so với lúc mình tán gái.
Hoắc Vân Xuyên lại hỏi: “Mấy tuổi?”
Anh cau mày, nghĩ đến việc trước đó mình không hỏi rõ ràng đã ngủ với nhau, lỡ như là trẻ vị thành niên…
“Mười tám.” Giọng An Vô Dạng rất nhỏ, cụp mắt tránh né toàn bộ ánh mắt trong phòng riêng, cậu không thích cảm giác trở thành tâm điểm.
“Trời đậu, mới mười tám tuổi.” Trần Sơ nhìn Hoắc Vân Xuyên, nói: “Người ta mới mười tám tuổi, cậu buông tha cho người ta đi, cậu có thể làm ba người ta luôn rồi.”
Quý Minh Giác và Tưởng Thiếu Phi cười một trận, cảm thán nói: “Trời ạ, hóa ra chúng ta đều đã là mấy ông già rồi sao?” Có thể làm chú của chàng trai mười tám tuổi rồi.
Mười tám tuổi, rất tốt, thái dương Hoắc Vân Xuyên giật giật, nới lỏng cà vạt, tiếp tục đặt câu hỏi: “Không đi học sao?”
Tuổi còn trẻ đã trà trộn vào trong quán bar và câu lạc bộ, giỏi lắm.
“Có.” An Vô Dạng nói, cậu căng thẳng đặt tay trên đầu gối của mình: “Em nghỉ hè nên đi làm thêm, tháng chín sẽ vào năm nhất đại học.”
Mấy chú ngồi trong phòng riêng lại được một trận cười: “Tới câu lạc bộ làm thêm, trời má ha ha ha ha…” Lại vào nhìn khuôn mặt nghiêm túc của An Vô Dạng, giống như thật sự không biết bọn họ đang cười cái gì.
“Cần tiền sao?” Hoắc Vân Xuyên đi thẳng vào vấn đề.
“Cần.” An Vô Dạng gật gật đầu, không đợi Hoắc Vân Xuyên hỏi thêm, nói: “Mấy anh muốn uống rượu gì?”
Mấy người trong phòng đều há hốc mồm, bắt đầu làm ăn rồi, ha ha ha ha.
Hoắc Vân Xuyên không chịu ảnh hưởng của tiếng cười, hỏi: “Cậu hy vọng tôi uống rượu gì?”
Tên gọi của các loại rượu đảo quanh trong miệng An Vô Dạng, nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Anh làm chủ, em không biết anh thích uống cái gì.”
Trong mắt Hoắc Vân Xuyên hiện lên ý cười, ngón tay đặt trên eo chàng trai khẽ xoa nắn: “Cho tôi số điện thoại liên lạc, tôi sẽ khui cho cậu hai chai Louis XIII.”
Mấy người bạn của anh đều giật mình, người thì phun rượu, người thì dựng ngón cái: “Đỉnh…” Về sau sẽ không bao giờ nói Hoắc Vân Xuyên không biết tán gái nữa, rõ ràng anh tán rất giỏi.