Gả Cho Ông Chồng Nhà Giàu

Chương 1


3 tuần


Ánh đèn neon sặc sỡ màu xanh lục chiếu rọi từng gương mặt trẻ tuổi non nớt; bọn họ cuồng nhiệt ca múa, phát tiết áp lực do kỳ thi đại học mang đến, cùng với việc sắp đến lúc phải xa nhau.

An Vô Dạng nhảy ra một thân mồ hôi, cậu cảm thấy khát nước, di chuyển trở về bên cạnh bàn uống một ngụm rượu Cocktail của mình trước đó còn dư lại, sau đó nói với Tiểu Béo đang cua gái: “Người anh em, tôi đi toilet, lúc các cậu đi về đừng quên chờ tôi.”

Tiểu Béo đang bận tán gái, vẫy vẫy tay cho có lệ: “Đi đi đi đi.”

An Vô Dạng bĩu môi, nói thầm một tiếng nhàm chán, sau đó quay người rời đi.

Cua gái đối với cậu thật sự quá nhàm chán, còn không thú vị bằng ca hát nhảy nhót.

Gần đó một gã đàn ông nhìn chằm chằm An Vô Dạng đã lâu, khi thấy chàng trai đi về hướng toilet, lập tức bám đuôi đi vào.

Một tiếng trước, một đám học sinh tươi xanh mơn mởn thanh xuân dào dạt đi vào quán bar, gã đàn ông lập tức chú ý đến một cực phẩm trong số đó.

Cơ thể nhìn qua trông mảnh khảnh mềm mại, ngũ quan trên khuôn mặt đẹp đẽ mê người, đúng thật là dụ người phạm tội.

Sau đó, gã đàn ông kích động nhìn chằm chằm mông An Vô Dạng, vô thức nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ, đợi chút nữa nhất định phải chơi nhiều thêm mấy lần mới buông tha cho nhóc lẳng lơ này.

Đi thẳng hướng toilet, An Vô Dạng căn bản không biết phía sau lưng có con sói đói đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cậu cảm thấy cả người nóng ran, đến mức không thể chịu nổi, nhiệt độ càng không giảm xuống.

“Ưm…” Sau khi An Vô Dạng xả nước trong phòng vệ sinh, vẫn cảm thấy mồ hôi đầm đìa.

Vậy nên cậu đi đến bồn rửa tay trước mặt, khí thế mở vòi nước, đưa mặt vào rửa.

Động tác đáng yêu này làm người nhìn chằm chằm cậu nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng hiện giờ bồn rửa tay kế bên còn có người khác, con sói háo sắc đành phải canh giữ ở bên cạnh, yên tĩnh xem tình hình.

Trong lòng gã ta tính toán, chờ thuốc trong người chàng trai phía trước phát tác, ngay cả đứng dậy cũng không nổi, mình sẽ đi qua nhặt xác.

“...”

An Vô Dạng ngẩng đầu lên, ánh mắt mê ly nhìn chính mình trong gương, khuôn mặt đỏ hồng, biểu cảm xấu xa không biết xấu hổ, thật sự là bản thân mình sao?

Nóng quá.

Cậu kéo kéo cái áo thun ướt sũng của chính mình, trong lòng xác nhận một việc, chính là, bản thân có thể đã uống rượu có pha chất lạ…

Đầu óc không được tỉnh táo cho lắm, cậu lén lút quan sát người ở gần đó.

Một bóng người lén lén lút lút, đang ở trong gian phòng vệ sinh đầu tiên, cọ tới cọ lui, không rời đi cũng không đóng cửa.

An Vô Dạng lập tức xác định, người kia chính là người có ý định ra tay với mình.

Cậu cắn răng mắng một tiếng tên khốn, sau đó xoay người nhìn sang phía bên cạnh, có một người đàn ông tỉnh táo đang chống bồn rửa tay.

Đối phương khiến người ta nảy sinh ấn tượng, vóc người cao lớn, chú trọng đến cách ăn mặc, vừa nhìn đã biết là một người thành công có địa vị xã hội.

An Vô Dạng không xác định mình có thể đi ra cái toilet này hay không, biện pháp tin cậy nhất cậu có thể nghĩ ra chính là tìm người khác giúp đỡ.

Tay chân bắt đầu bủn rủn, cậu tắt vòi nước, đi sang phía bên cạnh: “Anh ơi, giúp em một chút được không?”

Hoắc Vân Xuyên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào gọi “anh ơi”, còn cho rằng mình gặp ảo giác, khi quay đầu, lập tức nhìn thấy gương mặt ngọt ngào chẳng khác gì giọng nói kia, anh hạ giọng hỏi: “Có chuyện gì?”

Người đó không say, thật sự quá tốt.

Ánh mắt An Vô Dạng mông lung, cậu nâng tay lên, kéo áo sơmi đối phương: “Em bị người khác theo dõi, đưa em ra ngoài.”

Hoắc Vân Xuyên nghe vậy, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn xung quanh toilet, sau khi thấy được một gã đàn ông ở gian phòng thứ nhất, anh khinh thường thu lại ánh mắt: “Tôi biết rồi.”

An Vô Dạng muốn nói thêm gì đó, nhưng cả người đều khó chịu, tiếng nói phát ra khỏi miệng biến thành tiếng rầm rì làm người ta cảm thấy thẹn: “...” 

Càng ngại hơn nữa chính là, cậu không thể khống chế thân thể của mình, ngã nhào vào người đối phương.

Trong miệng mơ hồ muốn nói bạn học của mình còn ở bên ngoài, nhưng khi vào tai Hoắc Vân Xuyên, những tiếng rầm rì nho nhỏ mà An Vô Dạng nói ra, anh không hiểu một chữ nào, tất cả đều là lời nói mê hoặc của người say khiến lỗ tai tê dại.

Hoắc Vân Xuyên cao gần một mét chín, nhẹ nhàng ôm lấy dáng người mảnh khảnh chưa cao đến một mét tám, sau đó chặn ngang bế lên.

Gã đàn ông gần đó lập tức trở nên nóng nảy, gã ta cực khổ nhìn chằm chằm miếng thịt non đó cả đêm, sao có thể dễ dàng để người khác hớt tay trên.

Gã ta đi qua: “Chào anh, cậu ấy là bạn học của tôi, anh giao cậu ấy cho tôi là được.”

Hoắc Vân Xuyên không thèm liếc đối phương một cái, trực tiếp đi qua trước mặt người ta.

“Này anh…” Trong tình thế cấp bách, gã đàn vội vàng duỗi tay ngăn anh lại.

Hoắc Vân Xuyên cuối cùng không đủ kiên nhẫn, liếc mắt nhìn gã ta: “Cút.”

Ánh mắt đáng sợ làm người khác không rét mà run, thành công trấn áp được gã đàn ông thấy sắc nổi lòng tham, khiến đối phương không dám đuổi theo.

“Ưm…” An Vô Dạng ôm lấy Hoắc Vân Xuyên, bởi vì cơ thể cảm thấy không thoải mái, chỉ có thể cọ tới cọ lui muốn giảm bớt nôn nóng bất an trong lòng: “Khó chịu…”

Trong miệng cậu tỏa ra mùi rượu thoang thoảng, mang theo hương vị trong trẻo.

Tại quán bar Ngư Long ồn ào náo nhiệt, Hoắc Vân Xuyên vẫn nghe thấy được.

Không phải mùi nước hoa rẻ tiền, cũng không phải mùi thuốc lá làm người khác chán ghét, mà là đến từ hơi thở đặc biệt của chàng trai trên người, khứu giác nhanh nhạy của Hoắc Vân Xuyên bất giác nghĩ tới hương vị thanh xuân và ánh mặt trời.

Việc này rất khó hiểu, thế nhưng không làm anh cảm thấy chán ghét.

Hoắc Vân Xuyên năm nay ba mươi tuổi, bởi vì nguyên nhân quá kén chọn, vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp.

Mỗi ngày nhóm bạn bè tốt cùng anh lớn lên đều cười nhạo anh, đời này có lẽ chỉ có thể làm một lão xử nam cô đơn tự xử.

May mà Hoắc Vân Xuyên không phải cung xử nữ, nếu không anh nhất định sẽ cho cung xử nữ thêm một nét đen tối…

Vì để xác định cơ thể An Vô Dạng thật sự không làm mình chán ghét, Hoắc Vân Xuyên ôm cậu, trực tiếp đến khách sạn gần đó, dù sao anh uống rượu xong không thể lái xe, chàng trai trong lồng ngực cũng cần nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Dọc theo đường đi, Hoắc Vân Xuyên cảm giác người trong lòng mình giống như một con mèo hoang không ngoan ngoãn, cào tới cào lui trên ngực anh, trái ủi phải cọ, muốn dùng hết mọi biện pháp để anh chú ý.

Nhưng vẻ mặt anh trước sau vẫn vô cảm, thong dong bước đi.

Cho dù đối mặt với vẻ nghi ngờ của cô gái lễ tân khách sạn, cũng không chớp mắt dù chỉ một cái.

Vào phòng khách sạn, Hoắc Vân Xuyên trực tiếp ôm An Vô Dạng vào nhà vệ sinh. 

Sau khi tính toán một chút, trước tiên thả người vào bồn tắm, sau đó cởi quần áo, dùng vòi hoa sen giúp cậu tắm rửa.

Thuốc trong người chàng trai đã ngấm, cậu cuộn tròn bên trong bồn tắm giống như một con cá sắp chết, khi thì im lặng, khi thì làm ầm ĩ.

Hoắc Vân Xuyên dùng tay giữ chặt cánh tay An Vô Dạng, tránh cho lúc cậu lộn xộn đụng phải chỗ này chỗ kia.

Khi mùi thuốc lá và mùi rượu ở quán bar bị rửa trôi theo dòng nước, hương vị cơ thể trên người chàng trai càng thêm rõ ràng, lượn lờ trong mũi Hoắc Vân Xuyên, khiến ánh mắt anh càng thêm tối tăm.

“...”

An Vô Dạng không biết mình đang gặp phải chuyện gì, cậu chỉ đi theo khát vọng sâu trong nội tâm, làm ra hành động có thể giúp mình dễ chịu hơn một chút.

Loại mời gọi như có như không này, đối với bất kỳ một người đàn ông tinh lực dồi dào nào mà nói đều là thử thách khó khăn.

“Yên lặng chút đi.” Giọng nói Hoắc Vân Xuyên hỗn loạn, khó có thể nhận ra sự nguy hiểm trong đó.

An Vô Dạng lúc này dường như đã mất đi lý trí, cậu lần đầu biết được việc trúng thuốc khó chịu như vậy, thật sự chỉ muốn chết, muốn đâm vào tường.

Nhưng cậu là một người sợ đau, cơ thể đụng nhẹ đã bị bầm tím, An Vô Dạng sẽ không làm ra mấy hành động như đâm vào tường, cậu chỉ biết nắm chặt người đàn ông trước mặt mình, muốn phát tiết sức lực trên người đối phương.

Với một chút sức cỏn con như vậy, đối với Hoắc Vân Xuyên mà nói, không những không đau đớn, mà bầu không khí còn trở nên mập mờ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Sắc mặt anh vô cảm buông vòi hoa sen, anh vươn tay, bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn có thể ôm trọn trong lòng bàn tay: “Đủ rồi.”

Anh thật sự không có ý định xuống tay với chàng trai thoạt nhìn miệng còn hôi sữa này, chỉ là bởi vì mùi vị trên người đối phương không làm người khác chán ghét, cho nên mới dịu dàng một chút mà thôi.

Sau khi ngăn lại hành động giống như mèo hoang của An Vô Dạng, Hoắc Vân Xuyên lấy một cái khăn tắm ở bên cạnh, động tác sạch sẽ nhanh nhẹn bế chàng trai gầy gò mảnh khảnh lên.

Chàng trai vừa rồi còn rất ngoan, sau khi tới gần đột nhiên há miệng cắn anh một ngụm, miệng vẫn luôn dùng sức không buông.

Hoắc Vân Xuyên nhíu mày: “...”

Anh nhìn cái đầu tròn ẩm ướt trên vai mình, nhưng không nói gì thêm.

Khi đi đến mép giường mới dùng tay nhéo gương mặt An Vô Dạng, giải cứu miếng thịt trên cổ mình.

An Vô Dạng thoáng nức nở, ngũ quan trên khuôn mặt nằm gọn trong bàn tay to lớn trở nên vặn vẹo, đôi mắt nhắm chặt, cho dù nhìn thế nào cũng là biểu cảm khổ sở.

Nếu như cậu gặp được một đối tượng có tính tự chủ kém, nói không chừng đã bị ăn sạch sẽ ở phòng tắm.

Đáng tiếc người cậu gặp được là Hoắc Vân Xuyên, một người quanh năm suốt tháng thanh tâm quả dục, một xử nam lớn tuổi không có ảo tưởng với loài người.

Đối mặt với nhan sắc quá mức xinh đẹp của chàng trai, hơi thở người đàn ông này không hề thay đổi dù chỉ một chút, tìm máy sấy, nghiêm túc sấy tóc cho đối phương.

Làn gió nóng ấm áp thổi trên đỉnh đầu, An Vô Dạng cảm thấy càng khó chịu, cậu ba chân bốn cẳng dọc theo cánh tay người đàn ông, cọ sát trên người người nọ.

Hoắc Vân Xuyên cảm thấy như vậy cũng tốt, thuận tay cố định chàng trai trong lồng ngực, tiếp tục sấy tóc.

Khi một mảnh ướt dầm dề ấm áp cọ trên mặt mình, anh cuối cùng cũng ý thức được, muốn giải quyết vấn đề không phải chỉ cần tắm rửa là xong.

“Cậu còn nhỏ tuổi, nhịn một chút.” Trải qua suy xét ngắn ngủi, Hoắc Vân Xuyên không chút do dự đẩy An Vô Dạng ra, thuận tiện kéo chăn che người cậu lại.

Một cánh tay tinh tế vươn ra từ phía trong chăn, nắm lấy tay áo anh không chịu buông: “Cầu xin anh…” Trong khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi, An Vô Dạng hơi mở to mắt, bên trong đều là ánh nước.

Hoắc Vân Xuyên nhìn thấy cảnh này, trên gương mặt lạnh lùng lộ vẻ sửng sốt.

Sau đó hơi hé môi mỏng, nghiêm khắc cự tuyệt: “Tôi không phải người tùy tiện.”

An Vô Dạng trực tiếp khóc ra nước mắt, ông trời ơi, sao vận khí của mình lại xui xẻo như vậy, tìm được một người đàn ông như vậy, lúc này kêu đối phương giúp mình tìm người khác còn kịp không?

“Vậy… vậy, anh giúp tôi tìm một người…”

Giọng nói chàng trai mơ hồ không rõ ràng, Hoắc Vân Xuyên tiến đến gần bên miệng cậu, nghe hai lần mới có thể nghe rõ.

“...”

Anh thật sự thất vọng với đứa trẻ này, hoàn toàn không có hảo cảm.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play